21 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 16}

Vừa uống trà, ăn bánh quy, vừa edit, cộng thêm bên ngoài trời mưa mát mẻ, thật là sung sướng :3

Tiếc là thời tiết Sài Gòn cũng thất thường như tâm trạng của những con người nhỏ bé sống nhờ trong nó vậy, mới mưa vậy mà đã nắng rồi.

——————————————————
- Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 7 -

【 Không thích cùng người khác ở chung một chỗ, đổi lại có thể ngây người ôm chó nhỏ chơi đùa hết một ngày. Chung quy quá khác biệt so với cậu, nguyên nhân thì tới bây giờ vẫn không thể nói cho cậu nghe. 】


"Cuối cùng là em đã tặng gì cho Yuko!" Sata gọi điện tới, oán giận vô cùng, "Em ấy ngày hôm nay gặp ai cũng cười, tuy rằng thời gian quay thì không, nhưng anh xem ra cũng không khác biệt."

"A ~" Kojima chầm chậm ăn pút-đing trái cây, "Chỉ là bánh phômai mà thôi. Có thể do em làm quá ngon đó."

Sata nổi gân xanh: "Lừa ai a!"

Kojima rất thành khẩn nói: "Không tin thì anh đi hỏi Yuko đi."

"Anh đương nhiên hỏi qua !" Bởi vì lo lắng sẽ là cái 18+ gì đó nên phải cẩn thận từng li từng tí, "Kết quả cô nàng nói cho anh nghe cái gì là ‘vợ yêu của em tặng cho em tình yêu’!"

"Ha ha ha!" Kojima nhịn không được nở nụ cười, "Ừ, chính là như vậy."

【 Là vợ yêu cho em tình yêu a! 】

【 Chừng mực lại cho anh! 】

【 A ~ để em cao hứng một chút cũng đâu có sao. 】

【 Cô đã la hét nãy giờ rồi chứ ít gì! 】

【 Ừ. Ừ... 】 Mặt không chút thay đổi gật đầu, đột nhiên cười ha hả, 【 Ha ha ha ha ha! 】

Sata đưa tay đập đầu cô: 【 Câm miệng! 】

【 Đau quá! 】

Lễ tình nhân đã qua hai ngày, cửa hang tiếp tục mở cửa buôn bán. Như thường lệ, trong tiệm chật kín người, các cô gái trẻ tranh nhau bàn luận về món ăn yêu thích, hơi thở tản ra màu hồng nhạt sắc.

"Vì sao lại không có khách nam?" Nhân viên mới của cửa hàng nhịn không được bèn hỏi Saki.

"Bởi vì ... nơi này chính là tiệm bánh ngọt bách hợp." Saki ở trong lòng mỉa mai, nhưng nói ra lại là, "Con trai thường không thích ăn bánh ngọt cho lắm."

Nói còn chưa hết câu, cửa bị đẩy ra, có một nam sinh viên đi vào trong tiệm, trực tiếp đi tới quầy.

"Xin hỏi ——" chàng trai trẻ nổi gân xanh tức giận kêu tên Kojima.

Kojima vẫn cúi đầu, nghe gọi tên liền ngẩng lên, sau đó cười: "Hoan nghênh quý khách."

Trong nháy mắt, mặt liền chuyển sang màu đỏ gấc, người nọ có điểm xấu hổ hỏi Kojima: "Xin hỏi, chị thật sự là bạn gái của Oshima Yuko sao?"

"A?" Kojima sửng sốt một chút, sau đó cười lắc đầu, "Không phải."

Saki ngừng tay, hiếu kỳ nhìn Kojima. Trong tiệm, rất nhiều cô gái trẻ đã lấy di động ra hướng về phía hai người, cũng không biết chụp ảnh hay là quay phim.

"Thật tốt quá!" Thật to thở dài một hơi, "Tôi là Oikawa Koichi, tôi thích chị!"

Saki nghe được rất rõ ràng tiếng đập cửa.

"A." Kojima vẫn cười, "Em trai à, chị sẽ không tiếp nhận em đâu."

"Sau này sẽ tiếp nhận!" Oikawa hướng cô đưa tay, "Có thể bắt tay một cái trước được không?"

Kojima lắc đầu.

"A..." Oikawa có chút mất mát thu hồi tay, "Tôi ngày mai sẽ quay lại."

Thời gian đóng cửa, theo thường lệ sẽ là Saki và Kojima về sau cùng. Thấy mọi người rời đi hết, Saki mới lên tiếng.

"Chị không cần tới đây đâu." Saki nói với cô, "Tìm một người quản lí là được rồi..."

"Mở tiệm bánh ngọt là ước muốn của chị, nếu đã thực hiện được thì nên tự mình hưởng thụ cảm giác này." Kojima nhìn Saki khóa cửa, "Một chút việc nhỏ mà thôi, không cần lo lắng."

"Em thật ra không lo lắm." Saki cau mày, "Yuko thì sao?"

Kojima cười rộ lên: "Cô ấy vì sao lại nên lo lắng?"

"Bởi vì các chị là ——" ngừng một chút, "Có thể là em đã suy nghĩ quá nhiều."

Kojima cười: "Vậy không cần suy nghĩ nữa."

【 Tuy chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị Yuko biết, nhưng vì ngày mai đã là ngày quay cuối cùng, dằn lại ý nghĩ, cũng sẽ không nói với cậu ấy. Đối với tôi thì đây chỉ là một chuyện nhỏ, sẽ bị cậu để tâm sao? Có đôi khi không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ấy, nên sơ qua có chút bất an. 】

Tám giờ sáng, cái người tên Oikawa thực sự quay lại. Đại khái chuyện này đã bị truyền đi, không ít khách hàng nhìn hắn, nhỏ giọng bàn tán.

"Kojima——" Oikawa ở quầy hàng cùng Kojima nói chuyện, "Tôi có thể gọi chị như vậy không?"

Lời còn chưa dứt, một đám con gái bỗng nhiên chạy tới chen ngang giữa hai người, ngăn Oikawa lại, tự nhiên như không có gì, bắt chuyện với Kojima.

"Bánh ngọt ngày càng ngon —— "

Kojima tươi cười gật đầu: "Cảm ơn."

"Yuko lúc nào sẽ trở về?"

"Hình như ngày mai."

Cô bé quay đầu hướng về đám người đang cản Oikawa, dùng tay ra hiệu, quay đầu nhỏ giọng nói với Kojima: "Trước khi Yuko trở về, chúng em sẽ giúp chị ngăn hắn lại."

Kojima cười rộ lên: "Ừ."

Các em gái với suy nghĩ đơn thuần, bởi thế nên không có chút cố kỵ nào, mới có thể lương thiện và đáng yêu đến vậy. Kojima đem tất cả pút-đing trái cây trong tủ ra, chia đều cho... các em gái nhỏ dễ thương này.

Bởi vì... bị một đám người cản trở, Oikawa bị chắn cách quầy tới 2m. Bất quá cái tên này chưa đến cuối cùng thì sẽ không bỏ cuộc, vẫn đợi tới buổi chiều. Oikawa đại khái đã nhịn đến cực hạn, rốt cuộc đẩy các cô gái ra để tiến tới quầy bánh.

"Kojima-san ——" còn chưa mở miệng, bỗng nhiên có một bóng người nhanh như gió tiến vào trong tiệm, vòng qua quầy chạy đến bên cạnh Kojima, bổ nhào tới ôm lấy Kojima, sau đó kiễng đầu ngón chân, hôn đôi môi vừa mới vừa thưởng thức bánh ngọt của cô.

Kojima vô thức muốn đẩy đối phương ra, tay vừa nắm được vai của hắn, nhất thời buông lỏng.

"A ~" Yuko hôn xong mới thả cô ra, bộ dáng tươi cười rưc rỡ không gì sánh bằng, đối diện cô, "Tớ đã về!"

"Không phải nói ngày mai..." Ngừng một chút, cười dịu dàng, "Hoan nghênh trở về."

"Oshima Yuko?"

"A, Cậu trai này!" Yuko quay đầu nhìn, chỉ vào hắn quát to một tiếng, khiến Oikawa càng hoảng sợ.

"Tôi?"

"Đúng đúng, chính là cậu!" Yuko chỉ vào hắn, hỏi những khách hàng trong tiệm, "Cậu ta tên gọi là gì?"

"Oikawa Koichi." Lập tức có người trả lời.

"Hừ!" Yuko bỗng nhiên hiểu ra, đập xuống quầy một cái thật mạnh, thiếu chút nữa khiến Oikawa sợ đến lui một bước, "Chính là người này muốn cướp vợ yêu của tôi đi đúng không!"

"Nhưng mà Kojima nói không phải là —— "

"Kojima là để cậu tùy tiện kêu sao?" Yuko cau mày, làm ra bộ dáng bất lương nhìn Oikawa, chống cằm thị uy, "Là để cậu tùy tiện kêu sao?"

Kojima kéo nàng một cái: "Yuuchan."

Oikawa nhìn cô, hấp hé môi, không đáp lại.

Yuko đột nhiên cười ha hả, đưa tay hung hăng vỗ vai Oikawa, vẻ mặt thiện ý cùng bộ dáng rực rỡ tươi cười: "Hù dọa cậu sợ rồi sao? Xin lỗi! Bởi vì liên quan đến Kojima-san – người tôi thương yêu nhất, cho nên muốn thử cậu một chút. Không ngại chứ?"

Oikawa vội vã xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì."

"Tới đây, chúng ta đến bên kia ngồi đi." Đẩy vai Oikawa đến góc, cùng ngồi xuống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét