20 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 15}

Đôi điều: Đã sửa lại cách xưng hô từ đầu tới cuối, cản bản là làm nó thuần việt một chút thôi, chứ không có ý cao xa gì.

Còn nữa, đã rất lâu rồi không có cập nhật truyện, vì đọc quá nhiều lần QT nên não tự động load 'Tiệm bánh ngọt' vào danh sách đã làm xong, đến gần đây được Thiên Thánh hắn nhắc lại thì mới vỡ ra :v Chắc cũng gần hai năm chứ ít ỏi gì, nếu ai theo dõi truyện này thì cho tôi xin lỗi nha!

Những truyện để trong list Fanfic không sớm thì muộn tôi cũng làm hết, nhưng chắc hơi lâu. Vì bây giờ làm làm tiếp 'Tiệm bánh ngọt', tới lúc này chỉ mới gần được 1/3 thôi -_- Xong thì sẽ sửa tổng thể lại một lần các truyện đã làm rồi sau đó mới bắt đầu truyện mới. Có vẻ gian nan nhỉ :v

Lịch cập nhật Tiệm bánh ngọt, có thể là hai ngày một chương hoặc một ngày một chương, hoặc một ngày nhiều chương, tùy hỷ thời tiết Sài Gòn, nếu mà ngày nào cũng mát trời như hôm nay thì thật là tốt :3

Vậy nhé!

——————————————————
- Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 6 -

【 Ngày càng đến gần ba mươi, cũng ngày càng hoài niệm về thời gian thanh xuân. Có thể cắt đứt được với thế sự hiểm ác, khổ cực nhưng tràn đầy niềm vui. Hoài niệm bạn bè ân cần hỏi thăm nhau, cùng bị cậu không kiêng nể gì ôm hôn cả ngày. 】
——————————————————

Đã dự định sẽ cô đơn mà trải qua lễ tình nhân một mình, cho nên lúc nhận được điện thoại thì vô cùng bất ngờ.

Mariko gọi điện thoại tới, hẹn Kojima đi ra ngoài.

"Nghĩ như thế nào mà lại hẹn em?" Hai người trong nhà hàng, uống cà phê, ngồi mặt đối mặt.

"Thôi, những người khác đều có hẹn..." Mariko chẳng hề để ý, uống cà phê, nói.

"Thật quá đáng." Kojima cười rộ lên, "Bạn trai đâu rồi?"

Mariko giả bộ ra dáng tức giận, nghiêng con ngươi lườm cô: "Loại đó căn bản không có cũng chẳng sao!"

Kojima cười cúi đầu: "Xin lỗi."

Mariko lúc này mới khôi phục tinh thần hài hước: "Tuy rằng lại nói tiếp sẽ có điểm kỳ quái, bất quá rất ao ước giống em cùng Yuko ."

Kojima nghiêng đầu: "Ừ?"

"Lại nữa rồi." Mariko chỉ vào cô, cười, "Lại giả ngu."

Kojima mím môi, cười mà không nói.

"Chị nói thật." Mariko chầm chậm khuấy cà phê, "Chị nói bản thân, thích thế nào cũng không kéo dài được. Thấy tên ngu ngốc đó quấn lấy em lâu như vậy, cũng có điểm cảm động."

"Em cũng không thích bị quấn lấy."

"Lúc đầu thì đúng như vậy, thế nhưng càng về sau là rõ ràng thích thú!" Mariko nhịn không được mỉa mai, "A, không được, thực sự quá đố kị !"

Kojima cười rộ lên: "Mariko."

Mariko rất phiền não lắc đầu: "Cùng các em ở chung lâu như vậy, đến bây giờ vẫn cho rằng các em gái tương đối đáng yêu hơn. Nhìn vào đàn ông, cảm giác rất kỳ quái."

"Sẽ sao?"

"Cũng chỉ cho rằng đáng yêu mà thôi." Mariko nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Đại khái là vậy."

Kojima một lúc không biết nên nói gì.

"Bất quá, em cư nhiên thực sự theo cái tên lùn đó, làm chị giật cả mình." Mariko híp mắt cười, ngữ khí nửa thật nửa giả, Kojima một lúc cũng không hiểu ra lý do.

"Không muốn kêu cậu ấy là tên lùn đâu." Kojima cười  mở lời, "Yuuchan không thích người khác kêu cậu ấy như thế."

Mariko rất tức giận, che miệng trừng mắt nhìn Kojima: "Quả nhiên lập gia đình rồi thì sẽ khác liền!"

"Mariko!" Giọng nói có điểm xấu hổ buồn bực.

Mariko bắt đầu ăn cơm cà ri, lúc này mới đem sự chú ý dời đi đôi chút.

"Có biết tên lùn đó sẽ tặng quà tình nhân thế nào cho em không?" Mariko hỏi cô.

"Không biết." Phần cơm của Kojima cũng đã có, "Đại khái là một vật nhỏ nào đó. Có lẽ là hoa, có lẽ là chocolate..."

Mariko bỗng nhiên lấy ra một cái máy quay, đặt trước mặt Kojima.

Kojima sửng sốt một chút: "Đây là cái gì?"

"Có tên nào đó nhờ chị đưa cho em." Mariko vẻ mặt thích thú bất minh mỉm cười, "Chị đến Fukuoka để quay quảng cáo thì gặp em ấy, em ấy đưa chị mang về cho em. Cũng không có nói là quà tình nhân, bất quá chị đoán không sai đâu."

"Bên trong là cái gì?"

"Không biết." Mariko nheo mắt, "Có lẽ là đồ 18+ gì đó... Chị thực sự ngượng a."

Đương nhiên không phải 18+ gì đó, tuy nhiên nếu Yuko có gửi thật đi nữa, Kojima cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là mở máy lên, bên trong có một con sóc chuột vừa nhảy vừa dọa cô. Sợ hãi, lúc sau thì bắt đầu cười lớn.

Cái vật nhảy nhót kia không phải là một con sóc chuột thật sự, Là Yuko mặc trang phục sóc chuột. Thế nhưng hình cũng không phải là chính diện mặt, mà là cái mông của cô nàng. Trong miệng không biết đang ư hử hát bài gì, mặt khác lại giãy giụa như điên. Cũng không biết dừng bao lâu, Kojima đều đã cười đến quên giận, rốt cục chuyển cảnh mới.

"A ~ Thân ái vợ của tớ ~ Kojima san ~" rất sang sảng khuôn mặt tươi cười, ở trong mũ sóc chuột, "Cười rồi phải không, cười rồi phải không?"

【 Rồi rồi rồi, cười cười. 】 Nhịn không được che miệng cười gật đầu, tuy rằng biết người trong máy cũng sẽ không nhìn thấy.

"Nhất định là cười rồi." Yuko đắc ý tươi cười, "Không thể trở về với cậu đúng là bị tổn thương..." Ngừng một chút, "Thôi, đúng là rất thương tâm. Bất quá bên này quay phim cũng sẽ nhanh kết thúc, rất nhanh là có thể gặp lại Kojima-san mà tớ yêu nhất rồi!" Nắm tay.

"Thắt lưng đều ổn rồi." Lại ngắt vài cái, "Cậu xem cậu xem."

【 Ừ, đã thấy. Xoay rất không tệ, hẳn là đã ổn. 】

"A, cái này là trang phục rối mà mấy ngày trước có một fan hâm mộ tặng, đáng yêu quá. Quà tặng trong lễ tình nhân... Là rất khó. Bởi vì nghĩ không có cách nào đưa tận tay được, nên sẽ đem コリス (tiểu sóc chuột) tặng cho cậu nha." Đôi mắt lấp lánh nhìn vào ống kính, sau đó di chuyển đến trước ống kính, "Thích không?"

【 Thích. Rất thích. 】

Yuuchan trong ống kính lộ nụ cười xấu xa: "Là thích trang phục sóc chuột? Hay là thích tớ đây?"

【 Đều thích. 】

"Nhất định là thích tớ ha ha ha ha." Che miệng vui vẻ, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Sata.

"A, không xong ." Yuuchan nhìn về ống kính làm điệu bộ hôn, "Yêu cậu ~" sau đó tắt máy ghi hình.

【 Muốn ai trở thành bạn gái trong các thành viên AKB? 】

【 Bởi vì thích rất nhiều, cho nên chọn ai thích ta nhiều nhất, Yuko đi. 】

Phỏng vấn, như thế trả lời.

【 Thế nhưng có cảm giác Yuko không thích hợp làm bạn gái cho lắm. 】 Lại như thế bổ sung một câu.

Miichan cười hỏi: 【 Quả nhiên Yuko giống bạn trai hơn? 】

【 Sao? Thế nào? 】

【 Yuko sẽ đem lại rất nhiều niềm vui cho các cô gái. 】 Miichan trả lời, 【 Nếu ngược lại... Thì rất kỳ quái. 】

【Sẽ đem lại rất nhiều niềm vui cho các cô gái sao? 】 Tôi thuận miệng hỏi một câu.

【 Nhìn chị bị hạ gục như thế nào thì sẽ biết thôi! 】 Miichan vẻ mặt xem thường.

【 Gì? Sao lại thế, Miichan! 】

Lễ tình nhận bận rộn cũng đã qua. Buổi chiều kết thúc công việc, chụp hình một đống quà được tặng. Nhiều như vậy căn bản ăn không hết, Yuko để Sata nhận thay, bản thân bởi vì quá mệt mỏi nên không có lộ diện. Tất bật làm việc, vẫn chưa được ăn khuya. Ăn khuya bình thường chỉ có cơm nước, ngày hôm nay cư nhiên là Sata tự mình mang vào, cùng với một hộp điểm tâm nhỏ trông rất đáng yêu.

"Người hâm mộ tặng." Chỉ nói như thế, sau đó đi ra.

Yuko sơ qua nghi hoặc một chút, mở ra.

Sau đó nở nụ cười.

Bên trong hộp là chiếc bánh phômai trình bày tinh xảo, mặt trên cùng viết "Cho コリス (sóc chuột) tớ yêu nhất" . Bên cạnh chiếc bánh còn có một tấm thiệp, ảnh bên trong tấm thiệp là hình Kojima mặc một chiếc áo sơmi, tóc ướt sũng trên vai, ánh mắt biếng nhác mang theo một chút ngượng ngùng. Môi ướt át hơi chu ra, tựa hồ nhìn giống như đang tặng người bên ngoài một cái hôn.

Yuko nhìn ảnh cười một trận, tiếp nhận nụ hôn của Kojima.

"Làm sao bây giờ a, buổi tối hôm nay nhất định không ngủ được."

Cười lớn ôm tấm ảnh ngã xuống sô pha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét