22 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 17}

Sắp tới sẽ là những chương đậm chất phong tình, thật là ngại ngùng a ~

Thanh niên trước nay chưa edit hay trans cái gì quá 13+ hết, thời gian sắp tới có vẻ sẽ khó khăn đây!

——————————————————
- Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 8 -

"Chị Yuko đang chơi trò gì vậy?" Saki bí mật hỏi Kojima.

"Không biết." Kojima lắc đầu.

Yuko ngồi xuống, ra hiệu với Saki, muốn một phần cà phê nóng. Một lát sau, Saki bưng lên, Yuko nhận lấy cà phê, cười với cô.

"Kojima-san rất đáng yêu phải không?" Yuko cười hỏi Oikawa.

"Đúng, đúng!" Oikawa rất thận trọng gật đầu, "Hết sức đáng yêu!"


Yuko cười nhíu mày: "Nhìn cậu hình như còn rất trẻ!"

Oikawa rất lễ phép trả lời: "Năm nay hai mươi mốt, còn đang là sinh viên của đại học Tokyo."

"Quả nhiên rất trẻ!" Yuko nhíu mày, "Nếu trẻ như vậy, sẽ làm Kojima-san có cảm giác không an toàn."

"Tôi sẽ nỗ lực tìm làm việc nuôi Kojima-san!"

"Có chí khí!" Yuko dùng sức đập vào vai của hắn, khiến Oikawa tê dại cả nửa cánh tay, "A, cậu ăn mặc có vẻ mỏng nhỉ."

"A?"

"Cà phê cho cậu dùng trước vậy." Yuko bưng cà phê đưa tới trước mặt hắn.

"A, không cần!" Oikawa vội vã từ chối.

Yuko hướng phía quầy bên này nhìn qua: "Kojima-san!"

Oikawa mới vừa quay đầu, cà phê nóng trong tay Yuko thoáng cái đã đổ xuống ngực hắn.

"A! Không xong!" Yuko cả kinh nhảy dựng lên, đem khăn trên bàn đưa qua, "Xin lỗi xin lỗi, phỏng không?"

Oikawa nhận lấy khăn, cười khổ: "Không sao."

"A, thực sự là một đứa trẻ ngoan!" Yuko cảm thán, "Xin lỗi, thứ này cũng là để thử cậu."

Oikawa ngẩng đầu nhìn cô, một lúc không nói gì.

Nhìn Kojima cùng Saki đang đi tới, lén lút nói với Oikawa: "Kojima-san thích loại người dịu dàng, cậu có biết không."

"Không, không biết." Oikawa cảm thấy tim nảy lên một cái, cảm giác kinh hãi khiến đầu óc hắn quay cuồng, người chồm lên một chút.

"Tính tình của cậu thật tốt." Yuko gật đầu khen ngợi, "Cũng trưởng thành, lại là sinh viên Tokyo, tiền đồ không tồi đâu." Hướng hắn trừng mắt nhìn,"Tôi xem ra cậu thật tốt."

"Thực sự?"

"Thực sự." Yuko mặt không đổi sắc nói, sau đó lại rút vài tờ khăn giấy, "Thực sự không phỏng sao? Nhưng xem ra cậu vẫn nên mau về nhà thay đồ đi."

"Vâng, vâng." Oikawa hướng phía cô cúi mình gật đầu, "Như vậy tôi đi trước đây."

Yuko lại hung hăng vỗ lưng hắn: "Người thích Kojima-san thì đều là bạn của tôi! Mệt mỏi rồi!"

"Vâng!" Lại hướng Kojima cúi đầu, "Tôi đi trước!"

Mãi đến khi Oikawa ra cửa, Yuko mới thong dong đi theo Kojima về quầy, nhìn bóng lưng Oikawa cảm thán: "A, thật là một đứa trẻ ngoan."

Kojima mím môi cười nhìn cô, không nói gì.

"Bất quá..." Yuko nhìn bóng lưng hắn biến mất ở góc bên kia đường, "Sinh viên của Tokyo bây giờ chỉ có IQ chừng này thôi sao?"

Kojima cười gõ đầu cô một cái.

【 Mặt không đổi sắc trêu đùa người khác chính là Yuuchan đó, thoạt nhìn có chút đáng yêu đểu cáng. Nhịn không được đánh đầu cậu ấy một cái, kết quả cậu ấy "A a a" áp sát lại, ở bên cạnh kêu "Đau quá đau quá" lắc lắc người đòi được hôn bồi thường. Ở trong gian nhà kín tiếng cười, bị cậu ấy thực hiện được. 】

Yuko cũng không quấn Kojima được bao lâu, sau khi nhận được điện thoại của Sata thì rời khỏi. Khoảng nửa tiếng sau, Yuko gọi về, đại khái nói là Sata có lệnh, hơn nữa hoạt động của công ty có thể kéo dài tới khuya, nên có lẽ hôm nay sẽ không qua bên nhà Kojima.

Kojima cũng hiểu làm thế là để tránh khỏi bị nghi ngờ, hai người cũng không có quá nhiều chuyện để nói. Khoảng chừng mười hai giờ đêm, Yuko gửi tới tin nhắn: An toàn về đến nhà. Kojima nhận được, tắt TV đi ngủ.

Ngày hôm nay trôi qua như thế.

Lịch quay ở Fukuoka tuy rằng đã kết thúc, nhưng Tokyo thì vẫn chưa bắt đầu. Nên Yuko nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai mới quay về lịch trình ghi hình. Có vẻ nội dung phim ở Tokyo đơn giản hơn nên Yuko thường tranh thủ cập nhật blog, có thể rảnh nửa ngày tìm tới Kojima. Mà nửa ngày này Kojima cũng không tới tiệm, ở nhà tiếp đãi Yuko.

Thỉnh thoảng sẽ cùng nhau chơi game, hai người ngồi xếp bằng ở tấm thảm lông trước sô pha, Kojima dựa lưng vào sô pha, Yuko dựa lưng vào Kojima. Yuko mỗi lần đánh đến đoạn quan trọng đều la to lên, những lúc này Kojima sẽ ném tay cầm qua một bên, dùng hết sức che lỗ tai lại.

"Yuuchan, không cho phép kêu!" Kojima rất nhanh chóng phát điên.

"A a a a a a!" Yuko hoàn toàn không nhúc nhích.

"A a a a a a!" Kojima cũng la to lên.

Vậy nên mỗi lần chơi game, Kojima đều sẽ thua.

"Đều tại cậu." Kojima bỉu môi chau mày, vẻ mặt mất hứng.

"Vâng." Yuko ngồi trước mặt Kojima, cúi đầu, thành tâm xin lỗi.

"Cơm tối cậu làm đi."

Lại ngoan ngoãn: "Vâng."

Vợ yêu nghiêm phạt vừa dịu dàng mà lại tràn ngập tình thú, Yuko ở một bên có thể vừa ư ử hát vừa làm. Bởi do Kojima cưng chiều, những tật xấu của Yuko không có cách nào cải thiện.

Một ngày nào đó của tháng ba, khí trời rất tốt. Thời tiết dễ chịu là vậy, nhưng do Yuko rất mệt mỏi, nên tắm xong liền lên giường ngủ ngay. Đợi đến lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, đèn đường cũng đã được bật, không thấy Kojima đâu. Yuko xuống giường, thấy Kojima đang ở phòng khách xem TV.

Yuko bay qua sô pha, đem mình ném tới bên cạnh Kojima.

"A! Yuuchan!" Kojima hoảng sợ, "Ngủ ngon không?"

Yuko ôm lấy vai, ngửi cái cổ Kojima: "Thơm quá ~ "

Kojima tùy cô cọ, hỏi: "Đói bụng sao?"

"Hôn một cái."

Kojima lập tức xoay mặt.

"Ai ~~~ Kojima mà cũng nói ra được lời này sao!"

"Đó là lời thoại phim mà thôi!"

"A ~~~ "

Vặn vẹo một hồi, Kojima không phản ứng nên cũng không đùa nữa.

"Koichi còn tới không?" Đột nhiên hỏi.

"Gọi tên thân thiết ghê." Kojima chu miệng, "Không có."

Yuko rất khí phách đập sô pha một cái: "Đó là bởi vì ai thích Kojima-san cũng đều là bạn!"

Kojima ra vẻ không tin nhìn cô.

Yuko lúc này mới cười gian: "Kỳ thực đều là kẻ địch."

Kojima vươn ngón trỏ chỉ vào trán của cô: "Rốt cụôc cũng nói thật rồi."

Yuko ưỡn cằm nhìn, cười "hắc hắc hắc". Kojima buồn cười, đưa tay kéo mặt của cô.

Yuko tựa vai Kojima, chầm chậm nói: "Đại khái cuối tuần là có thể kết thúc quay phim, kế tiếp chính là hoạt động tuyên truyền."

Hơi thở phun trên cổ Kojima, nóng cùng ngứa.

Kojima giật vai, Yuko đưa tay đến cằm của cô, chậm rãi tiến gần.

Cho rằng chỉ giống như trước đây, nhưng đây lại không phải là nụ hôn bình thường của bạn bè. Cánh môi cùng tiếp xúc, Yuko dùng đầu lưỡi cạy mở hàm, trượt vào bên trong. Thận trọng đè vai cô xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi rất mềm mại.

Hô hấp dần dần gấp.

Yuko rời khỏi, sau đó hôn cằm, cùng cái cổ xinh đẹp, đi xuống, đẩy áo ngủ ra, hôn xương quai xanh cùng nơi mềm mại nằm dưới đó. Yuko hôn qua nơi ấy, lại chậm rãi hướng lên, trở lại trên cổ, nhẹ nhàng cắn một cái. Chỉ là một cái rất nhẹ, sau đó ngồi thẳng dậy.

"Nếu bộ phim này có thể đạt được giải thưởng mong muốn, thì cùng nhau quay về Saitama nói cho người nhà Kojima-san biết đi." Yuko nhìn mắt Kojima, "Dùng cách hoàn mỹ rời sân khấu, sau đó cùng nhau sống chung một chỗ."

Ánh mắt khao khát cùng chờ mong như con suối kia như hấp dẫn lấy cô, Kojima nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

【 Thời gian tới sẽ như thế nào? Không biết được. Có đôi khi sợ phải suy nghĩ , có đôi khi lại tràn ngập khát vọng. Kojima Haruna cùng Oshima Yuko sẽ đi tới đâu, sẽ biến thành bộ dáng gì, bởi vì có cậu bên người, nên nghĩ rằng dù ra sao cũng được. 】

【 Chuyện này sẽ trở thành điều đáng tự hào trong đời của tôi. 】

5 nhận xét:

  1. bạn rán đừng drop fic nha bạn ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, không drop đâu, chỉ mà mấy chương tới khó nên làm lâu thôi :)

      Xóa
  2. *cắn rơm cắn cỏ ngồi đợi* hi vọng bạn đừng drrop nữa, có drop thì cho mình xin bản QT của bộ này cũng được TT.TT cảm ơn bạn đã edit mấy bộ tuyệt vời này <3

    Trả lờiXóa
  3. mong bạn ra chap 18 =.= , chờ đợi là hạnh phúc nhưng mà chờ đợi lâu quá rồi huhuhu

    Trả lờiXóa