19 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 14}

- Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 5 -

【 Uớc mơ là gì? 】

【 Trở thành diễn viên có thể đại diện cho Nhật Bản. 】

Chính vì vô vùng khó khăn, mới cảm thấy bộ dáng kiên định của cậu khi nói những lời này đặc biệt anh tuấn. Cũng bởi như vậy, càng không mảy may nghĩ tới mình sẽ trở thành vật ngăn cản ước mơ của cậu.

Thỉnh thoảng sẽ tự cho mình mê man không nhìn thấy phía trước, chẳng thể làm gì khác hơn là đừng đoái hoài đến nó.


Bộ phim mới sẽ khởi quay ở Fukuoka, do đoàn làm phim yêu cầu phải bảo mật cao độ, trong thời gian quay không được trở về Tokyo. Trước khi đi một ngày, hai người qua đêm tại nhà Yuko, sáng sớm năm giờ sẽ phải đến công ty, cho nên dự tính sẽ báo thức lúc bốn giờ.

Ăn khuya, tắm, hai người ôm chăn ở trên giường trò chuyện.

Tiệm bánh buôn bán ngày một phát triển, là dựa vào sức thu hút của hai người, thêm nữa vì Kojima có tay nghề rất cao, phương pháp kinh doanh lại phù hợp, nếu cứ tiếp tục thế này, tháng sau hẳn là có thể thu hồi vốn. Vừa lúc mặt bằng sát vách tiệm đang được rao bán, Kojima cùng Yuko thương lượng, có nên hay không mua lại mặt bằng đó, khuếch trương quy mô lớn hơn.

"Sẽ không mệt sao?"

"Chỉ là phụ trách quản lý, có thể thuê thêm nhân viên, cho nên không thành vấn đề đâu."

"Vẫn sẽ mệt chết đi."

Kojima cười, quay đầu nhìn Yuko: "So với trước đây đã thoải mái hơn rồi, không sao."

"Thoải mái thêm một chút nữa cũng không sao, " Yuko dịch chuyển đi tới ôm lấy thắt lưng Kojima, "Dù cho thế nào đi nữa, có tớ nuôi cậu."

"Yuuchan ~" Kojima tức cười, "Tớ không cần cậu nuôi."

"A, hảo nghĩ đem Kojima-san giam lại ở nhà, ai cũng không cho gặp."

Kojima cười, nhẹ nhàng vỗ đầu cô nàng một cái.

"Lạnh như thế này, đồ giữ ấm gì đó đều mang theo hết chưa."

"Đều mang theo."

"Dây đỡ thắt lưng rồi chưa?"

"Đã xong."

"Kính có chưa? Nghe nói bên đó tuyết rơi nhiều lắm."

Yuko cười, ngẩng đầu nhìn Kojima: "Rồi, rồi."

Thích thú nghe những lời đắc ý có điểm trêu chọc kia, Kojima bĩu môi, xoay mặt không thèm nhìn.

Ngủ say đến bốn giờ thì đồng hồ báo thức vang lên, Yuko chầm chậm ngồi dậy, rửa mặt trang điểm. Trong lúc đang mơ màng, Kojima đã đứng ở bên cạnh, hai người còn mơ ngủ, nhìn về cái gương để đánh răng.

"A?" Yuko trừng lớn mắt.

Kojima không có phản ứng, tùy ý : "A."

Yuko đem bọt trong miệng nhổ ra: "Sao lại dậy rồi?"

"Đưa cậu đến công ty."

"Không cần đi." Tớ cũng không phải không thể lái xe.”

Kojima không để ý tới, vẫn đang chầm chậm đánh răng.

Đầu óc Yuko hơi chút tỉnh táo, từ từ hiểu ra, súc miệng, cười rộ lên: "Luyến tiếc như vậy, thì nói thẳng ra là sẽ nhớ tớ đi."

Kojima còn đang híp mắt đánh răng, nghe vậy không hề phản ứng.

Yuko cười một lúc cũng không có ồn ào nữa, trang điểm sơ qua, chờ Kojima ra tới thì không sai biệt lắm bốn giờ rưỡi. Trong lúc kiểm lại những vật dụng mang theo, Kojima giúp cô mang hành lý xuống lầu, lái xe tới công ty.

Bởi vì thật sự kiệt sức, Yuko lại ở trên xe ngủ nửa giờ.

Xe dừng lại ở dưới công ty, Kojima đem hành lý trên xe xách xuống, lúc này mới đánh thức Yuko.

"Tới?" Yuko xoa nhẹ mắt, khẩu trang làm thanh âm phát ra có vẻ khàn trầm.

"Tới."

Có nhân viên tới giúp nàng mang hành lý xuống, Kojima không trang điểm, cũng mang khẩu trang, thế nhưng vẫn bị nhận ra. Bất quá cũng không ai quấy rầy, trong lúc giúp xếp hành lý, sơ qua nhắc nhở Yuko chú ý thời gian xuất phát.

"Tớ đi đây." Yuko cười, "Việc mua lại mặt bằng cứ để đó đi, chờ tớ trở về rồi tính tiếp."

"Ừ." Kojima giúp Yuko sửa sang lại tóc rối, "Cẩn thận thân thể."

Yuko cười cùng cô nhìn nhau một hồi, mở hai tay ôm lấy cô, lén lút hỏi: "Có muốn hay không bí mật hôn tớ một cái, hôn tạm biệt chẳng hạn."

Kojima không chút do dự: "Không muốn!"

"Ôi ~" Yuko buông tay, vẻ mặt mất mát nhìn cô, "Vậy để tớ hôn cậu." Cũng không để ý tới biểu cảm kinh ngạc của Kojima, đã tiến tới cắn người ta một cái.

Sau đó cười hì hì chạy mất.

Kojima nhìn Yuko lên xe, vẫy tay qua kính - lúc này cũng đang vẫy tay lại, trở về trong xe.

Tới Fukuoka, tựa hồ lập tức khẩn trương tiến hành khởi quay. Bình thường cũng sẽ cập nhật blog một chút, thỉnh thoảng gọi điện thoại về, ước chừng là nói về khí hậu ở Fukuoka, ngày hôm nay ăn uống thế nào, có thể nói một chút tới cô bé trợ lý xinh đẹp.

"Cùng Kojima rất giống nhau! Cũng rất dịu dàng." Yuko cười gian sảo, "Tớ cho rằng tớ sẽ rất nhanh yêu cô ta mất thôi!"

"Như vậy a." Rất bình thường đáp lại, không quan tâm.

"Ân?" Không hề quan tâm sao?

Loại trò chơi “Khiến ngươi ghen” này của trẻ con, Kojima thực sự không có hứng thú chơi. Bất quá nếu Yuko hăng hái, cũng sẽ cùng cậu ấy ồn ào một hồi.

"Ngày hôm qua cùng Mariko đi dạo phố..." Ngẫm lại Yuko hiểu mình cùng Mariko chỉ là quan hệ chị em gái, bình thường có nói qua nhưng kỳ thực tất cả đều là vui đùa, đại khái là trò đùa đi. Vì vậy sửa lại, "Gặp phải một sinh viên hướng tớ tỏ tình."

"Thực sao?" Thanh âm đối phương tràn đầy châm biếm.

"Giả." Kết quả vẫn không hùa theo cậu ấy được.

"Ha ha ha ha ha."

Kojima vô lực: "Yuuchan, nếu cậu ấu trĩ như vậy nữa, tớ sẽ ghét bỏ cậu."

"A? Không thể nào!"

"Gần đây cũng không có thấy cập nhật blog, quay phim rất khổ cực sao?"

"Khá tốt a. So với trước đây thoải mái hơn nhiều rồi."

"Vẫn là mệt đi."

"Ừ... Có một chút."

"Có ăn uống tốt không?"

"Có."

"Thắt lưng sao rồi?"

"Không có vấn đề."

"Nói bậy."

"Ân?"

"Ngày hôm qua xem được video cập nhật của nhân viên đoàn làm phim, bên trong có cảnh cậu chống thắt lưng rất thống khổ."

"Ha ha, ha ha ha." Yuuchan pha trò cười, "Đúng là có một chút..."

Tôi không nói gì.

"Kojima-san?" Một lát sau , nàng có chút khẩn trương kêu ta một tiếng.

【 Trước nay đều không có thói quen ỷ lại người khác, còn nhỏ thì cha mẹ đã ly dị, bởi vì ở cùng cha nên có điểm sẽ giống con trai. Cực kỳ nỗ lực cùng kiên trì, khi đối mặt camera, dù có mệt mỏi ra sao thì cũng sẽ cố tỏ ra đầy sức sống. Trước mặt tớ, cũng sẽ như vậy. Tớ không hiểu được đó là vì sao, có lẽ là để cho tớ không phải lo lắng. 】

【 Muốn cậu giống như trước đây, lúc mệt mỏi đều sẽ báo cho tớ biết, chứ không phải muốn nghe cậu nói "Làm Kojima-san mỗi ngày trải qua đều được hài lòng." 】

"Yuuchan như vậy, tớ sẽ lo lắng ." Thật lâu sau, tôi nói.

Bên kia trầm mặc một hồi, dùng thanh âm nghiêm túc: "Tớ đã biết."

"Đau nhức thì phải cùng nhân viên người ta nói ra."

"Ừ."

【 Cậu là muốn chiếu cố tớ cả đời, cho nên trước tiên phải chăm sóc tốt chính bản thân mình. 】

Tuy rằng nghĩ nói với cậu ấy như thế, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét