15 tháng 1, 2013

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 9}


Yuko Side

Rõ ràng làm việc với nhau phải thấy vui vẻ mới đúng nhưng không biết tại sao lại không cao hứng nổi.

Mariko trở về nhà ngày thứ hai, Haruna liền theo yêu cầu tới đây hỗ trợ.

Lúc ban đầu ở bệnh viện quen biết, sẽ không nghĩ đến hôm nay cùng nhau làm việc, mặc dù công việc của mình so với Haruna không tương đồng, cũng đã trở thành bạn rất thân. Nhưng đi làm chung một chỗ quả nhiên có cảm giác còn chưa quen.

Ngày ngày có thể ở trường gặp mặt, rảnh rỗi có thể đi phòng y tế tìm nàng, quan hệ nhất định sẽ tốt hơn.

Mặc dù mình vẫn không rõ tại sao lại như vậy quan tâm Haruna, hay giống như Mariko nói "Yêu" sao, bất quá Mariko không ở nơi này nên không tìm được ai tâm sự.

Hôm nay là ngày thứ ba Haruna tới trường học tạm thay công việc.

Thời gian nghỉ trưa, lại muốn đi tới phòng y tế, kết quả bị một thầy giáo nam trẻ tuổi trong phòng làm việc đột nhiên gọi lại.

"Oshima lão sư..."

"Có việc gì sao?"

Dừng bước lại, xoay người nhìn vị thầy giáo này, hắn có chút bất an, nắm hai tay, mặt hơi đỏ lên, giống như lấy hết dũng khí mới nói ra được.

"Oshima lão sư, cùng y tá Kojima ở phòng y tế quan hệ rất tốt đúng không?"

"......"

Không trả lời, chẳng qua là trong lòng mơ hồ đối với hắn có điều muốn hỏi lại.

"Oshima lão sư có biết y tá Kojima có bạn trai hay chưa vậy?"

Lông mày không nhịn được nhíu lại, mặc dù đoán được là hỏi điều này, nhưng chân chính nghe được, trong lòng vẫn cảm thấy một trận nổi giận, lực tay có hơi tăng nhưng bản thân cũng không phát hiện ra, "Thật ngại, ta cảm thấy chuyện này ngươi chính miệng đi hỏi Kojima-san mới phải. Ta còn muốn đi ăn cơm trưa, thất lễ."

Nghe hắn nói "A, xin lỗi", hướng hắn khẽ gật đầu, xoay người hướng phòng y tế đi tới.

Sau khi đi mấy bước, lửa nóng đã giảm xuống, chẳng qua là trong lòng như cũ có cảm giác buồn. Mặc dù đoán được Haruna rất được hoan nghênh, thế nhưng mới chỉ ba ngày ngắn ngủi đã có một đám người ái mộ, làm cho người ta bây giờ......Ừ, tức giận đây.

Không riêng gì giáo viên, học sinh cũng có rất nhiều người như vậy, nghe Acchan nói mỗi lần tan lớp cũng sẽ có một đống học sinh vây ở ngoài phòng y tế nhìn lén Haruna.

Nói là nhìn lén thì không đúng lắm, nhiều người như vậy, căn bản là quang minh chính đại cùng Haruna nói chuyện.

Trẻ con bây giờ sao thế nhỉ.

Cũng biết người đáng yêu giống Haruna như vậy sẽ có rất nhiều người ái mộ, một chút cũng không kỳ quái, nhưng tâm tình không thể khống chế được.

Dọc đường buồn buồn đi tới phòng y tế, phía xa đã nhìn thấy có một nam sinh đứng trước cửa cùng Haruna nói gì đó, đi tới vừa lúc hắn đem một lá thư thả vào tay Haruna, sau đó chào một cái, đỏ mặt chạy đi.

Cho nên mới nói trẻ con bây giờ lá gan cũng lớn như vậy sao, hướng giáo viên tỏ tình......

"A, Yuko, ngươi đến rồi."

Haruna thấy mình liền lên tiếng chào, nhưng không biết tại sao lại không phải là nụ cười thường ngày, cảm giác có chút dáng vẻ mất hứng, trên tay còn cầm lá thư hồi nãy.

Nghi ngờ nhíu mày, tầm mắt cũng đặt ở lá thư trên tay nàng, do dự một chút mới hỏi nàng , "Mới vừa rồi, người nam sinh kia......"

"Yuko a......rất được hoan nghênh đây."

Haruna chau mày, cầm lá thư trước mắt mình giơ lên, thoáng chu miệng, "Nhờ cậy ta giao thư tỏ tình cho ngươi."

Ồ?

Hả?

Cái này xảy ra có phải hay không có chỗ nào không đúng nha?

Đứng tại chỗ, xem qua lá thư rồi nhìn lại một chút Haruna, mặc dù trước kia cũng có học sinh thông qua Mariko đem thư giao cho mình, nhưng do cự tuyệt nhiều lần nên sau này trên căn bản không ai làm như vậy nữa.

Bất quá không giống suy nghĩ ban đầu của mình, không phải là hướng Haruna tỏ tình, điểm này làm cho mình có chút vui vẻ.

"Ngươi rất vui vẻ?"

Haruna cau mày càng chặt hơn.

"Ta rất vui vẻ......"

Ngơ ngác gật đầu, một giây sau mới ý thức được mình nói cái gì, Haruna đã rất tức giận đem lá thư kín đáo đưa cho mình, quay lại phòng y tế.

Không phải vì nhận được thư mới vui vẻ mà.....

Cau mày, cúi đầu mếu mặt nhìn lá thư, trên đó có viết tên lớp của nam sinh này, là lớp của Acchan, buổi chiều vừa đúng có giờ học, đến lúc đó sẽ trả lại cho hắn đi.

Phòng y tế không khóa, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, Haruna ngồi trong phòng làm việc mở hộp cơm, nghe tiếng bước chân của mình, nặng nề đem nắp hộp quăng xuống bàn.

"Haruna......"

Ở sau lưng nhỏ giọng gọi nàng, nàng rất không vui vẻ xoay người nhìn mình, không nói gì.

Tại sao lại tỏa ra không khí khủng bố như vậy?

Nhắc tới, tại sao không vui?

Mới vừa rồi nhìn thấy mình, tâm tình liền không tốt, chẳng lẽ là một tháng một lần thông thường, bị hành kinh sao......

Nghĩ như vậy, tiến về trước mấy bước, nhìn thấy ly nước trên bàn, sờ sờ, là nước đá, nhìn hộp thức ăn có ớt, nhất thời cau mày.

"Haruna, ngươi phải chiếu cố thật tốt mình a."

"Sao?"

"Nước đá, đồ cay, khi bị hành kinh không nên ăn, đây là kiến thức thông thường ai cũng biết."

"Không sai, nhưng tại sao chợt nhắc tới cái này?"

"Haru, Haruna không phải là vì tới chu kì nên tâm tình không tốt sao?"

Lời vừa rời khỏi miệng liền bị Haruna liếc một cái, không giải thích được xoa đầu, bắt đầu có chút không hiểu rõ.

"Ngồi xuống!"

Haruna chỉ vị trí bên cạnh nàng.

Ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Ăn cơm!"

Haruna đem tay mình đặt ở trên bàn.

Ngoan ngoãn mở hộp ăn cơm .

"Ngu ngốc!"

Ôi?

"Haruna......"

Cầm đũa nhìn nàng, nàng hoàn toàn không có để ý mình, gắp trứng cuộn bỏ vào trong miệng, vô cùng nghiêm túc ăn cơm.

......

Không có để ý mình.

......

Toàn bộ thời gian nghỉ trưa cũng không để ý mình.

......

Không nghĩ ra tại sao lại không vui, còn liều mạng tìm đề tài cùng Haruna nói chuyện, nàng chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ đó viết hồ sơ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mình một cái, khuôn mặt biểu cảm vô tình.

Thật sự là tức giận a......

Gãi lông mày, nhìn thời gian, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, cũng nên về phòng làm việc, mặc dù tiết thứ ba mới có giờ, nhưng một mực ở nhờ phòng y tế cũng không tốt.

Đang muốn mở miệng cùng Haruna nói một tiếng, người ngồi bên cạnh chợt đem hồ sơ để xuống, nhìn lại.

"Haruna?"

Bị chút xíu giật mình.

"Tiết ba buổi chiều Yuko mới có giờ dạy, không sai chứ?"

"Vâng......Không sai không sai, Haruna sao lại biết?"

"......Ngươi chớ quan tâm."

"Ha......"

Mếu mặt nhìn Haruna cáu kỉnh.

Mặc dù không biết tại sao lại tức giận, bất quá hướng mình cáu kỉnh như vậy, Haruna cũng rất đáng yêu.
Ta quả nhiên là một M......

Đem hộp cơm đặt trên bàn, nhìn Haruna, "Hỏi ta tiết dạy, có chuyện gì sao?"

"Ngươi không phải là chuẩn bị đi?"

Chẳng lẽ nói vừa rồi, mặc dù không chịu nói chuyện với mình, nhưng một mực chú ý đến cử động của mình sao?

"Đúng vậy, là chuẩn bị đi rồi, giờ nghỉ trưa cũng sắp hết."

Đứng lên, trả lời Haruna.

"Rõ ràng buổi chiều tiết thứ ba mới có lớp, còn rất nhiều thời gian, tại sao nhanh như vậy liền muốn rời đi?"

"Haruna không phải đang giận ta sao, ta một mực ở chỗ này chẳng phải sẽ khiến ngươi càng nhìn càng tức giận?"

Nghe mình nói như vậy, miệng Haruna có chút thay đổi, rất không vui xoay người cầm hồ sơ lên, "Vậy ngươi đi đi."

Tức giận nhưng không nghĩ mình nhanh như vậy rời đi?

Ha......

Oshima Yuko đưa tay sờ đầu, mặc dù mình là con gái, nhưng cũng có lúc sẽ không biết rõ suy nghĩ của con gái a.

Bất quá nếu mình đi mất sẽ khiến cho Haruna tức giận hơn, xem ra ở lại đây đi.

"Haruna, ta ngủ một chút được không?"

"Tùy ngươi."

Haruna nhìn hồ sơ không có ngẩng đầu, chẳng qua là nhìn gò má, có cảm giác miệng nàng trở nên nhu hòa, phải nói là trở nên vui vẻ một chút.

Xoay người kéo rèm, nằm ở trên giường, mình ngủ trưa rất đúng giờ, có thể một tiếng sau liền tỉnh lại.

Nhắm mắt lại, thanh âm lật hồ sơ của Haruna trở nên vô cùng rõ ràng, giống như có lực thôi miên, có Haruna ở bên cạnh, cảm giác an tâm, rất nhanh liền ngủ.

Lúc tỉnh lại mơ màng, liếc nhìn đồng hồ ở phía đối diện, thời gian mới vừa qua một tiếng.

Nhưng là, Haruna không còn ngồi ở bàn làm việc.

Đi nơi nào?

Hoảng hốt tỉnh lại, mới ý thức được mình ngửi thấy mùi thơm quen thuộc bao quanh, ngang hông bị mềm mại trói buộc, nhắc nhở mình, người mới vừa rồi nổi tính khí tiểu thư ngồi ở bàn làm việc, bây giờ hẳn đang nằm phía sau mình.

"Haruna?"

Nhỏ giọng kêu một cái, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, hẳn là đang ngủ.

Cố gắng không tạo tiếng động quá lớn khi xoay người, sau đó lập tức nhìn thấy Haruna phóng đại ở trước mắt mình.

Lần trước cùng nhau ngủ thời điểm là buổi tối, lần này có thể vô cùng rõ ràng nhìn thấy Haruna đáng yêu khi ngủ.

Buồng tim thình thịch đập, đặc biệt nhanh.

Yêu a......

Bởi vì bàn tay Haruna ôm hông mình, nên mình cũng không sợ ôm lại, xúc cảm thân thể quả nhiên mềm mại.

Toàn phòng y tế hoàn toàn yên tĩnh, giống như chỉ nghe thấy nhịp tim trong đầu mình vang vọng.

Lại gần Haruna một chút, gò má gần trong gang tấc lộ ra màu hồng nhàn nhạt, cả người dừng hô hấp, đầu trở nên trống rỗng.

Nháy mắt, gần thêm chút nữa.

Cho đến khi xúc cảm gò má mềm mại thông qua đôi môi truyền tới, mới ý thức được hóa ra mình đã hôn lên.

Hít một hơi lập tức kéo xa khoảng cách, tay để ở trước ngực bình phục hô hấp quá nhanh.

Haruna chẳng qua là nho nhỏ nhíu mày một cái, tay ôm ngang hông mình hướng nàng kéo gần lại một chút, rên khẽ một cái, ngoài ra chưa có động tĩnh khác.

Chậm rãi ôm lên tựa vào trong ngực Haruna.

Có thể nghe rõ tiếng tim đập ổn định của Haruna.

Tâm tình mới vừa rồi bị kích động dần dần hồi phục lại, vậy mà không biết tại sao có chút muốn khóc.

Thì ra trước kia ở trong bệnh viện vừa thấy đã yêu, tại sao đi một vòng lớn như vậy mới hiểu ra.

Ta thích ngươi, Haruna, thích ngươi.

Ý thức được tâm tình mãnh liệt như vậy, hốc mắt có chút ướt.


Không ngại nhà Haruna sẽ loạn thành cái dạng gì, bởi vì cảm thấy Haruna khi dọn dẹp cũng rất đáng yêu.

Bị Haruna dắt đi nhà ma cũng không có tức giận, bởi vì có Haruna ở bên người cảm thấy rất an tâm.

Không thích nhiều người như vậy thích Haruna, bởi vì muốn độc chiếm nữ nhân đáng yêu đang nằm bên cạnh mình.

Haruna tức giận rất đáng yêu.

Haruna ăn cơm rất đáng yêu.

Haruna làm việc rất đáng yêu.

......

Bất kể Haruna làm gì cũng đều là đệ nhất thế giới đáng yêu.

Ta quả nhiên là giống như Mariko đã nói là “ Ngu ngốc yêu ” rồi.

Ở trong ngực Haruna một hồi, đem thân thể nhích lên một chút, hôn trán Haruna, đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt nàng.

Bởi vì đang ngủ, cho nên len lén hôn một cái cũng sẽ không biết đâu.

Có tật giật mình nhìn lấm lét, chạm nhẹ môi Haruna một cái.

Hài lòng trở về trong ngực nàng.

Có thể cảm giác được hạnh phúc.

Đợi lát nữa Haruna tỉnh lại sẽ tỏ tình ngay.

Thích đối phương mà không nói ra miệng không phải là phong thái của Oshima Yuko.

Có thể bị cự tuyệt, ngay cả bạn bè cũng sẽ không làm được nữa, nhưng nếu không nói ra miệng, "Thích ngươi" như vậy tình cảm, ngươi liền vĩnh viễn sẽ không biết.

Bất quá ngày đó, lúc tỉnh lại, chưa kịp tỏ tình.

Bởi vì từ khi mình trở thành giáo viên cho tới nay, đây lần đầu tiên tới tiết dạy trễ.

4 nhận xét:

  1. cảm ơn bạn vì đã edit fic này :3 :3 :3

    kì thực là mình rất rất thích fic này :">

    Oshima lão sư vs y tá Kojima thực siêu cấp đáng yêu.
    Oshima lão sư ngố ko thể tả được :))

    chờ chương mới của bạn ♥

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, có gì đâu, cũng là sở thích thôi mà :)

      Đúng là cái fic này Yuko ngố tàu chịu không được, nhưng nhìn chung 10 fic thì tới 8 fic là bạn ấy ngố không ai bằng rồi =]]. Do ăn ở ấy mà =]]

      Xóa
  2. Edit tiếp nha bạn, mình mong chap mới từng ngày!

    Trả lờiXóa