Tự nhủ bản thân chỉ là suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều quá thôi.
Dạo này cũng hơi nghĩ đến chuyện này. Cái thôn này là chỗ quăng liệng cảm xúc riêng tư và cảm xúc, đồ đạc này kia của AKB và Wonder Girls [làm màu rồi!], nhưng để hai cái một chỗ có làm sao không nhỉ? Đôi khi có hơi riêng tư mà ảnh hưởng này kia không? Có nên tạo cái khác mà dồi nhét một trong hai không? Tự hỏi mãi rồi cũng làm biếng để đống đàng đấy thôi. Hừ.
Rồi cứ ngày này qua ngày kia, lại, làm thế có đúng không, làm thế có sai không, làm thế này hay làm thế kia. Nhiều lúc muốn đạp hết, đập hết rồi quay cuồng trong Rock ấy, nhưng cuối cùng có được đâu, vẫn là ballad. Mấy bữa lên tumblr vớ được When you can't sleep at night của Of Mice & Men, cày muốn nát bài, chỉ tội cho mấy đứa bạn. Tự nhủ mình, cái gì cũng ổn thôi, ừ, sẽ ổn thôi. I'm fine I'm just not happy.
Nhắn nhủ những ai đang trong độ tuổi trẻ xuân thì, tâm hồn phơi phới hay um ám, dù thế nào cũng đừng đụng Haruki trước khi 25 tuổi! Nói cho có ấy mà.
10 ngày nữa sẽ đến ngày cưới của SunYe, cuối cùng thì thiên thần của tôi đã có gia đình riêng của cô ấy rồi. Thần tượng đi lấy chồng cũng làm cho mình có cảm giác trưởng thành hơn thì phải. Cô gái mít ướt ngày nào sắp làm vợ người ta rồi kìa, sẽ dành thời gian nhiều hơn để xây dựng tổ ấm trong vòng tay quan tâm của mọi người.
Hạnh phúc nhé! |
YePark cũng lên chức dì rồi. Chúc mừng nhé! Chắc là giờ lại ngồng ngồng lên muốn người yêu nữa đây.
Và lời nhắn nhủ không bao giờ tới nơi, "Tôi nghe được là bạn đang mệt mỏi lắm. Một con người luôn tỏ ra kiên cường thì đến khi người ta nhìn thấy họ yếu đuối, cũng chính là lúc họ kiệt quệ thật rồi. Bạn còn nhớ mình hứa gì không, phải giữ thân thể thật khỏe mạnh để mà đi gặp mọi người chứ. Biết là bạn thích tuyết nhưng trong tình cảnh hiện tại thì hãy nằm nhà giữ ấm nhé, đừng băng băng ra đường, làm ơn!"
Buổi chiều chạy vòng hai cái nhà sách tìm tập thơ, không thấy. Thì thầm rằng mình đang ở nơi khỉ ho cò gáy gì thế này, về nhà mới phát hiện trên mạng chỉ mới cho đặt hàng trước, sách chưa phát hành, thật tội lỗi. Thôi để tuần sau ra luôn Fahasa Nguyễn Huệ cho lành, tự nhắc mình lần sau đọc cái gì cũng phải cho kĩ, thật kĩ vào.
Đi Qua Thương Nhớ
*
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ!
*
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?
*
Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương…
*
Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…
*
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…
*
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…
*
Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…
*
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
*
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
23/1/2009
Nguyễn Phong Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét