4 tháng 1, 2013

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 7}


Chương thứ bảy

Haruna Side

So với những đoạn yêu đương trước đây, cảm giác tim đập không ngớt có điểm không tương đồng, có lẽ vì ngươi chính là "người ấy".

Từ lần ở lại đêm đó tính đến nay đã trôi qua hai ngày, giống như những gì Haruna đã đoán trước, Yuko trừ những lúc ôn tồn nhắn tin ra, hoàn toàn không hề đề cập đến chuyện đi chơi.

Buổi sáng cùng Mariko đi dạo phố. Đại khái là vì mình ngó nghiêng điện thoại quá nhiều lần, hơn nữa dáng vẻ hoàn toàn không có tinh thần, liền bị Mariko tra hỏi.

"Yuko thật là, vẫn chưa mở miệng mời Haruna đi chơi sao."

"Ờ, thật sự là vậy."

"......"

Mất hứng chu miệng nhìn Mariko, không có nói tiếp.

"Yuko tên đó chẳng qua là ngượng ngùng mà thôi."

Mariko vô cùng chắc chắn khẳng định, khiến Haruna không hiểu nàng làm như vậy là vì nguyên nhân gì.

Nhưng Mariko không có giải thích cho nàng tại sao lại biết được những thứ này, chẳng qua chỉ cười, "Bởi vì vô cùng, vô cùng coi trọng nên mới không dám mở miệng. Nếu như Haruna đã hiểu rõ tâm ý của mình, không bằng ngươi nói ra trước đi."

Nghiêng đầu, "Ơ......sẽ suy nghĩ" Nói dối cho qua chuyện.

Về đến nhà, quả nhiên là vô cùng mệt mỏi, ngồi trên ghế, hoàn toàn không muốn động đậy, suy nghĩ một hồi về những lời Mariko nói ra, cứ nhìn chăm chăm điện thoại rồi lại tiếp tục ngẩn người, cảm thấy có phải hay không nên gọi điện cho Yuko, mời nàng đi chơi.

Rõ ràng khó có được dịp cuối tuần như thế này.

Kết quả bị tiếng chuông làm giật mình.

Nhìn trên màn ảnh lóe lên hai chữ "Yuko", ngẩn người hồi lâu mới bắt điện thoại.

"A lô, Haruna phải không?"

"Ừ."

Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy bên kia Yuko giống như có chút khẩn trương.

"Ngày mai, ngày mai cùng đi chơi đi!"

"Được."

Rất mau chóng đáp ứng, thanh âm Yuko thở phào nhẹ nhõm nghe ra rất rõ ràng.

Trước đó cũng đã nói "Yuko, tại sao không mời ta đi chơi", những lời như thế chẳng phải ẩn ý đang mong đợi đối phương có thể chủ động mở miệng trước hay sao?

Yuko thật là ngu ngốc đi.

Sau đó, Yuko nói, "Muốn đi nơi nào chơi đây?"

Cái gì a, chưa tính toán gì mà đã gọi cho Haruna sao!

Bất quá không quan trọng, chỉ cần cùng Yuko chung một chỗ, đi nơi nào cũng sẽ rất vui vẻ.

"Đâu cũng được......"

"Sao?"

"Đi đâu cũng được."

"Ôi —— một chút cũng không thèm để tâm gì hết."

"Không phải nha!"

Có chút tức giận phản bác Yuko, người phía bên kia điện thoại bất đắc dĩ nói "Được rồi, ta muốn đi nơi nào đó, đợi lát nữa sẽ đem địa điểm, thời gian gửi cho ngươi."

Nói một chút mà đã muốn cúp máy rồi sao?

Muốn cùng Yuko nói chuyện thêm một hồi, nhưng là không bật ra khỏi miệng.

Sau khi quen biết Yuko, cảm giác bản thân có chút không giống thường ngày, vốn mình cũng không phải là loại người cố chấp, nhưng đối với Yuko sẽ cực kì để ý.

Mariko nói không sai, ta thích Yuko mất rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt đã tự sa vào lưới.

Qua loa mấy câu rồi cúp máy, nghĩ đến ngày mai sẽ còn gặp mặt, tất nhiên không thể nói quá nhiều.

Nhưng bắt đầu có chút khó khăn suy nghĩ xem ngày mai nên mặc gì đi gặp Yuko.

Ý thức được mình lúc yêu, luôn muốn đem những điều đẹp đẽ nhất thể hiện ra cho người mình thích nhìn thấy, hy vọng người ấy có thể khen mình dễ thương.

Tâm tình như vậy cũng rất bình thường.

Kết quả, đến trước khi ngủ vẫn còn đắn đo chuyện trang phục.

Buổi sáng, bị tiếng chuông điện thoại không ngừng đánh thức, cầm máy, nhìn hiển thị hai chữ "Yuko", nhất thời loại buồn ngủ gì cũng không còn.

"A lô......"

"A lô......Haruna......thanh âm này của ngươi, chẳng lẽ còn đang ngủ sao?"

"Thật xin lỗi."

Tuy rằng minh mẫn, nhưng cũng chỉ mới tỉnh ngủ, mang theo giọng mũi khác biệt với bình thường, từ trên giường bò dậy vừa cùng Yuko nói chuyện.

"A......Haruna tới trễ nha."

Giống như thanh âm ủy khuất của trẻ nhỏ, chẳng qua ở đây lắng nghe cũng có thể tưởng tượng ra nàng nhất định là đang cau mày.

"Lập tức sẽ đến, cho ta 10 phút."

"Ô, chờ một chút Haruna, 10 phút là quá nhanh rồi, từ từ đi, cũng không cần khẩn trương, ta sẽ ở cửa chờ ngươi."

"Ừ."

Nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm, sợ vì mình tới trễ mà phải hủy bỏ hoạt động ngày hôm nay, mặc dù biết Yuko sẽ không làm như vậy, nhưng loại lo lắng này không thể giải thích được, đồng thời không có biện pháp dừng lại.

Cúp máy, chính mình cũng khó có thể tưởng tượng được tốc độ rửa mặt, bữa sáng cũng không có thời gian ăn, nhìn toàn bộ tủ quần áo, lại cảm thấy không có một món hài lòng, cuối cùng tùy tiện chọn đại một bộ liền ra cửa.

Đến công viên, đã nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé của Yuko, đứng nép một bên cổng vào, không trò chuyện cùng ai, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, không thấy Haruna, lại cúi đầu, thân ảnh thoạt nhìn đặc biệt có dáng vẻ cô đơn.

Vì mình là người khiến Yuko phải chờ đợi , nhìn thấy Yuko như vậy, liền cảm thấy áy náy.
Tiến đến bên người nàng, còn chưa mở miệng gọi, Yuko tựa như nhận thấy bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình, nhìn thấy Haruna, trong nháy mắt toát ra nụ cười rạng rỡ.

"Hôm nay Haruna siêu cấp đáng yêu nha."

Vẻ mặt tươi cười khen ngợi Haruna.

"Cám ơn."

Đỏ mặt nhỏ giọng nói, hồi phục lại chút hơi thở hổn hển.

"Bất quá......"

Yuko cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, cau mày, "Mới hơn 20 phút, Haruna ngươi nhất định chưa ăn điểm tâm?"

"......"

Không có biện pháp phản bác.

"Yuko, Yuko..."

Cố ý đem thanh âm rùng rợn kêu bên tai nàng.

"Oa a a a!"

Nàng chẳng qua là liều mạng hét lên ôm chặt lấy Haruna.

Chưa tới giờ mở cửa, quay đầu nhìn lại đã thấy nhân viên bên ngoài đang lén cười trộm, lỗ tai có chút nóng lên, vội vàng kéoYuko đi về phía trước.

"Ô oa oa......"

Nhà ma rất vắng lặng khiến thanh âm mở cửa càng nghe ra rất rõ ràng, sau tiếng đóng cửa, Yuko lại càng ôm chặt mình hơn.

"Yuko, không có gì, không đáng sợ đâu."

Giơ đèn lồng lên, trước mặt là một con đường nhỏ, hai phía đen như mực, có cái gì cũng không thể nhìn rõ, đem tay Yuko rút ra, sau đó nắm lấy vai nàng, mang theo nàng đi về phía trước.

Yuko tựa hồ yên tâm một chút, ngẩng đầu lên.

Một giây kế tiếp sau đó, đại khái là đạp phải cảm ứng khí, hai bên đường nhỏ đen như mực truyền tới tiếng chó sủa.

"A a a!!"

Còn chưa thấy nhân viên đóng vai ma quỷ xuất hiện, chẳng qua chỉ có một ít đạo cụ phóng qua, thỉnh thoảng có người chuyển động, cộng một chút thanh âm rùng rợn, đã khiến tiếng thét chói tai của Yuko vang lên không ngừng.

Kỳ quái ở chỗ, mỗi lần Haruna nghe Yuko hét lên, sẽ cười rất vui vẻ.

Yuko lúc bị dọa rất đáng yêu.

Đi một vòng đã đến cửa ra, đề cao cảnh giác, không sai biệt lắm đây là lúc nhân viên đóng vai sẽ xuất hiện, Yuko tựa hồ cũng ý thức được điểm này, tay nắm quần áo càng chặt hơn.

Bất quá......phương thức xuất hiện vẫn có chút ngoài tưởng tượng.

Vị nhân viên đóng vai ma quỷ, là từ trên trần nhà treo xuống.

Yuko chính là vừa hét chói tai vừa cho nhân viên ăn một đấm, sau đó kéo mình chạy ra ngoài.

"Phốc ha ha ha!"

Không có cách nào kiêng dè hình tượng, đứng bên ngoài cửa nhìn Yuko đang lau nước mắt mà bật cười.

"Haruna......"

Nàng cau mày, vừa lau nước mắt vừa nhìn mình, dáng vẻ rất đáng thương.

Giáo viên thể dục cũng mạnh ghê ta?

Cười đã đủ, sau đó kéo Yuko đến cửa vào, tìm nhân viên giải thích rõ tình huống, nói xin lỗi.

"Nhân viên làm việc ở nhà ma cũng rất cực khổ ha."

"Đều là do Haruna nhất định kéo ta đi bằng được nhà ma."

Yuko giống như một đứa trẻ đưa mắt nhìn.

"Bởi vì kể từ sau lần ở bệnh viện, cũng rất muốn nhìn lại dáng vẻ Yuko bị hù dọa."

Sau khi nói như vậy, Yuko liền rùm beng "Tốt quá ha, tại sao có thể như vậy"!

Một lát sau, nàng lại nhỏ giọng nói tiếp một câu "Haruna đúng là một S đây".

Mặc dù phần nhiều thích nụ cười của Ưu Tử, nhưng đúng là cảm thấy bộ dáng Ưu Tử khóc lúc bị hù dọa cũng rất đáng yêu a.

Nói về việc đó, đích xác là một S đi.

Bất quá, nhìn Yuko rất nhanh chóng nóng lòng muốn chơi trò khác, căn bản là không có để tâm.

Bồi thường, tất cả hoạt động sau đó đều do Yuko chỉ định, cứ như vậy ở khu trò chơi hết một ngày.

"Đến lúc phải về rồi."

Cầm một cây cá viên chiên trên tay, Yuko tự vỗ nhẹ vào miệng, sau đó cau mày nhìn sắc trời tối tăm.

Nhìn thấy mảnh vụn trên miệng nàng, từ trong túi lấy khăn giấy đưa cho nàng.

"Sao vậy?"

Yuko nhận lấy, dáng vẻ ngu ngơ.

"Khóe miệng, dính đồ."

Chỉ chỉ khóe miệng của nàng, sau đó Yuko chợt hiểu, cầm khăn giấy lau sạch khóe miệng, nhìn Haruna lộ ra nụ cười thật tươi.

"Phải về rồi, hôm nay rất vui vẻ nha, Yuko."

"Ừ. Ta cũng rất vui vẻ."

Yuko giống như có chút đỏ mặt cúi đầu.

Thật ra, chơi đùa cả ngày như thế này không giống với tính cách của Haruna, dù sao từ nhỏ đối với vận động đã luôn chán ghét, ở phương diện thể lực cũng không có gì am hiểu, cùng cha mẹ đi khu trò chơi cũng không có một chút hứng thú.

Vì thế, từng bị mẹ nói ta một chút đều không giống trẻ nhỏ là vậy.

Quả nhiên ở cùng người mình thích, làm cái gì cũng sẽ rất vui vẻ.

Chợt đưa tay ôm lấy Yuko, sau đó rất nhanh buông ra, nhìn mặt nàng ngơ ngác, đưa tay sờ sờ đầu nàng, "Hôm nay rất vui vẻ, đi về, lần sau gặp."

Mặc dù biết rõ tâm ý của mình, nhưng vẫn không thể hiểu suy tư của Yuko.

Có lẽ chỉ coi ta là bạn bè bình thường cũng không chừng.

Haruna ta a, còn chưa có chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối mặt với chuyện sau khi nói ra "Thích ngươi" liền bị từ chối đâu nha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét