7 tháng 1, 2013

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 8}


Chương thứ tám

Yuko Side

Chia lìa như vậy, đều rất bi thương, nhưng chỉ cần giữ trong lòng quá khứ tốt đẹp về nhau, nhớ lại, chúng ta vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Cùng Haruna đi hết một vòng đu quay vô cùng hoàn mỹ.

Sáng thứ hai, tinh thần rất phấn chấn.

Có cảm giác như quan hệ với Haruna đã tốt hơn.

Tan lớp trở lại phòng làm việc, kết quả bị Mariko vô cùng hoảng hốt xuất hiện ở cửa phòng làm việc làm cho sợ hết hồn.

"Mariko?"

"A, Yuko ngươi đã trở lại? Ta vừa đúng có chuyện muốn tìm ngươi."

Thần sắc Mariko không tốt lắm, kéo tay mình hướng phòng y tế đi tới.

"Ô? Có chuyện gì có thể nói thẳng a......"

Mặc dù nói như vậy, vẫn bị Mariko kéo đến phòng y tế.

Đến nơi, Mariko đứng bên bàn làm việc, lấy tay nhẹ nhàng vuốt một trang giấy trên mặt bàn, tầm mắt bay tới tờ giấy kia, thoạt nhìn giống như đơn xin nghỉ chuyện, sau đó, Mariko thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng mình, "Cái này a, Yuko, có chuyện muốn nhờ cậy ngươi."

"Ừ."

"Muốn nhờ cậy ngươi chiếu cố phòng y tế một chút."

"Ặc......Ôi?! Chờ đã, Mariko."

Quá bất ngờ nên không nhịn được kêu lên, lông mày theo thói quen cau lại.

"Trước hết nghe ta nói xong đã, Yuko."

Mariko đem mình đặt trên ghế, tay lại sờ tờ giấy kia, lộ ra chút thương cảm, sau đó rất nhanh liền điều chỉnh lại, khẽ mỉm cười nhìn mình, "Cũng không hẳn là chiếu cố, chẳng qua hy vọng ngươi thời điểm không có lớp dạy, tới đây giúp coi sóc một chút thôi."

"Nên nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Liếc mắt nhìn tờ giấy kia, sau đó cau mày hỏi Mariko.

"Mẹ ta......ngã bệnh. Nhất định phải trở về chăm sóc bà, bây giờ nhìn lại, ít nhất phải mất mấy tháng, thậm chí nửa năm. Một năm này, trước hướng trường học xin tạm nghỉ, sau này xem xét tình huống có thể sẽ nghỉ việc, một thời gian rất dài cũng sẽ sống ở nhà."

"Nghiêm trọng lắm sao?"

Không nhịn được lo lắng.

"Một chút......Ừ, dù sao cũng lớn tuổi, cho nên cần ta trở về."

Mariko tựa hồ không muốn nói nhiều, vòng vo trở lại đề tài phòng y tế, "Mặc dù, trường học nói sẽ mời giáo viên y tế mới, nhưng trung gian có thể sẽ phải một tháng không có ai trông nom, ta đã hướng trường đề nghị, nhờ cậy bệnh viện của Haruna cho mượn một y tá hoặc thầy thuốc tới đây trước, giúp đỡ công việc, Acchan đối với công tác của ta cũng tương đối quen thuộc, thời gian một tháng sẽ không có vấn đề gì. Ngươi chỉ cần giúp một chút là được, mặc dù cũng không có gì cần đặc biệt chiếu cố. Chẳng qua, bệnh viện kia cử tới thầy thuốc hay y tá, dù sao cũng không phải là giáo viên trường chúng ta, Acchan cũng chỉ là học sinh, lời của ngươi sẽ dễ dàng một chút."

"Ừ, ta biết rồi."

Gật đầu, lúc mới nghe qua muốn giật cả mình, cho là Mariko muốn nhờ người một chữ y học cũng không biết như mình thay mặt nàng làm công việc. Nếu như chỉ giúp như vậy, một chút vấn đề đều không có.

"Cái kia, khi nào thì đi?"

Nhìn sắc mặt của Mariko, cảm thấy nàng là đang mang theo rất nhiều tình cảm, hoài niệm quan sát phòng y tế, thật sự có cảm giác cần rất lâu thời gian mới có thể trở về, trong lòng bắt đầu trở nên khó chịu, dù sao thì từ khi đến trường học này, vẫn luôn được Mariko giúp đỡ rất nhiều, trở thành bằng hữu rất tốt.

"Ngày mai sẽ đi, hôm nay muốn về sớm sửa soạn hành lý. Sau đó......Ta còn chưa có nói qua với Acchan chuyện này."

"Ôi!!"

"Cuối tuần mới nhận được tin mẹ ta ngã bệnh, phải về cũng là đột nhiên quyết định, hôm nay tới đây chẳng qua là để thông báo thôi. Còn Acchan, ta ngược lại không biết phải thế nào nói cho nàng ta biết đây."

Mariko cười khổ một cái.

Trầm mặc.

Đứa trẻ Acchan kia mặc dù thường xuyên cùng Mariko cãi nhau ồn ào, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nàng vô cùng thích Mariko, phải chia lìa trong thời gian dài như vậy, Acchan cũng đã học lớp 11, "Mariko có thể trở lại trước khi Acchan tốt nghiệp sao." Chuyện như vậy ngay cả Mariko cũng không có cách nào đảm bảo, nói cách khác, Mariko như thế này rời đi, cùng Acchan lúc nào có thể gặp mặt lại đã trở nên không có cách nào biết trước.

Đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng.

"Vốn là a, còn tính toán để cho ngươi cùng Acchan nói ra, nhưng suy nghĩ lại, hay là cứ để ta nói cho nàng rõ, cứ như vậy chạy đi, cũng quá giảo hoạt, Acchan sẽ tức giận."

Mariko cười, lại nhìn quanh phòng y tế một hồi, đem giấy nghỉ trường học phê chuẩn cầm lên bỏ vào túi xách, vừa nói "Đợi lát nữa tan lớp đi tìm Acchan, Yuko, phòng y tế liền nhờ cậy ngươi".

"Ừ."

"Bất quá, Yuko, người tới tạm thay ta công tác là người trong bệnh viện của Haruna, ngươi có thể mong đợi một chút, nói không chừng sẽ là Haruna."

Mariko cười xấu xa vỗ đầu mình một cái.

Mariko ôn nhu đây.

Rõ ràng bản thân rất khó tiếp nhận, nhưng vì không muốn thời khắc chia lìa bị dồn ép, cuối cùng là nghĩ biện pháp an ủi người khác.

Không muốn để nàng lo lắng, ngẩng đầu lên hướng Mariko cười một cái, "Như vậy, rất mong đợi nha."

Nụ cười giả vờ đại khái không thể nào đẹp mắt, Mariko không nói gì thêm, chẳng qua lại ấn đầu mình xuống, cười mắng một câu "Nghĩ quá nhiều điều ngu ngốc", vừa đúng chuông tan học vang lên, cảm thấy Acchan có thể sẽ tới đây, hay là mình rời đi trước.

"Mariko, ta về phòng làm việc trước, ngươi tốt nhất cùng Acchan nói rõ chuyện này."

"Ừ......Yuko, lúc ta không có mặt, Acchan cũng nhờ cậy ngươi chiếu cố nhiều hơn."

Đi tới cửa phòng, Mariko ở phía sau nói nhỏ.

Không quay đầu, gật một cái.

Ra khỏi phòng y tế, trong lòng thở dài, đột nhiên xuất hiện chia lìa, không khỏi làm tâm tình trở nên âm trầm, đến bãi tập chạy 1000m.

Mặc dù bị học sinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú, nhưng quá trình chạy làm mình dần dần cảm thấy dễ chịu hơn, chia lìa chẳng qua là tạm thời, cuối cùng sẽ có một ngày gặp lại.

Thở hổn hển ở điểm dừng lại, ngẩng đầu lên, thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống có chút đau mắt, đưa tay cản, hướng về phía bầu trời nở ra nụ cười thật to, hít sâu một hơi, mẹ của Mariko cũng phải nhanh khỏi bệnh nha.

Sau khi kết thúc buổi dạy, đợi đến giờ nghỉ trưa lại đến phòng y tế, cửa thoạt nhìn là bị khóa lại, nghe học sinh nói Mariko hình như ở tiết thứ hai tan lớp rời đi, đang chuẩn bị trở về phòng làm việc ăn bữa trưa, lại mơ hồ nghe trong phòng y tế có tiếng khóc truyền tới, nhất thời dừng bước, gõ cửa một cái.

Không có phản ứng.

Nghĩ tới điều gì đó, chạy tới lớp Acchan, hỏi bạn học, đều nói là nháy mắt đã không nhìn thấy người, hơn nữa giống như mắt khóc đỏ lên.

Quả nhiên là đứa nhỏ này.

Mặc dù mỗi ban đều có khóa, nhưng chỉ có Acchan là có chìa khóa phòng y tế, bây giờ nhất định là núp ở bên trong khóc rồi.

Đến chỗ hậu cần cầm khóa dự bị, trở lại phòng y tế mở cửa, Acchan đã ngưng khóc thút thít, cả căn phòng yên tĩnh.

Kéo rèm ra đã nhìn thấy một người núp trên giường, là Acchan, ôm chặt cái chăn, hình như là khóc mệt  lã đi rồi ngủ, trên mặt còn vương nước mắt chưa khô, lỗ mũi cũng hồng hồng, đưa tay sờ đầu nàng, nàng không tỉnh dậy.

Cho dù đánh thức nàng, mình cũng không biết thế nào an ủi, chuyện như vậy là phải chờ chính nàng từ từ khôi phục tâm tình, không phải người trong cuộc, có thể nói ra rất nhiều đạo lý hay, nhưng đối với người trong cuộc mà nói, cuối cùng cũng phải dựa vào chính mình điều chỉnh.

Lặng lẽ lui ra khỏi phòng y tế, sau đó thay Acchan khóa cửa lại, vào phòng làm việc ăn trưa, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Haruna.

"Alô, Haruna?"

"Yuko, Mariko thế nào rồi?"

"Hả?"

"Ta hôm nay chợt nhận được thông báo của bệnh viện, yêu cầu tạm thời đến trường học các ngươi làm thay, hoảng sợ, sau đó gọi điện thoại cho Mariko, nàng ta không bắt máy."

Mặc dù biết Haruna tới trường học tạm thời đảm nhiệm giáo viên y tế, trong lòng quả thật vui mừng, nhưng nghĩ đến Mariko, liền bất luận như thế nào cũng không cười được.

"Cái đó a ......"

Đem chuyện mẹ của Mariko ngã bệnh cho nên nàng ta nhất định phải trở về chăm sóc nói cho Haruna biết, Haruna ở bên kia đầu dây thở dài.

"Học tỷ Mariko vẫn như cũ đây."

"Sao? Có ý gì ?"

"Thời điểm tốt nghiệp đại học cũng bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, sau đó lại đột nhiên rời trường học, hơn nữa bất kỳ phương thức liên lạc nào cũng đổi, hoàn toàn không tìm được nàng. Đại khái là không muốn để cho người khác biết chuyện nhà nàng, cho nên chỉ cần mỗi lần phải trở về nhà, nàng liền nhất định sẽ biến mất không dấu vết. Huống chi lần này trở về không biết bao lâu......Người bạn nhỏ kia, rất đau đớn phải không?"

"Acchan sao......Ừ, không sao, khóc hết một trận rồi. Mariko sẽ không liên lạc được sao? CònAcchan......"

"......"

Đầu dây bên kia,Haruna thở dài, không trả lời.

Haruna hỏi xong sau chuyện, tâm tình hai người đều không tốt, không nói thêm gì liền cúp máy.

Cầm điện thoại, nhìn ánh sáng trên màn hình, sau đó tìm gọi số của Mariko, quả nhiên không ai nghe máy.

Nghĩ đến Acchan còn nằm trong phòng y tế, "Mariko cùng nàng nói qua, sẽ như vậy không liên lạc sao" trở nên lo lắng, cũng may chìa khóa còn chưa có trả lại, chạy đến phòng y tế lần nữa.

Lần này Acchan đã tỉnh lại, ngồi trên giường, nhìn thấy mình vuốt mắt kêu một tiếng "Yuko lão sư", dáng vẻ nức nở, mang theo giọng mũi nặng chịch.

Nhìn bộ dáng nàng như vậy, ngược lại không biết phải hỏi thế nào, mặt do dự nhìn Acchan, nàng ta ngược lại so với mình mở miệng còn sớm hơn.

"Yuko lão sư, có chuyện muốn nói cùng ta sao?"

"Chuyện đó, Mariko......"

"Ừ, Mariko trở về nhà rồi."

"Acchan ngươi......"

"Yuko lão sư yên tâm đi." Acchan như bình thường lộ ra nụ cười, lại dụi dụi mắt, "Sẽ bình thường lại nhanh thôi."

Thoạt nhìn khóc qua một trận tựa hồ đã tốt hơn, mình cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Mariko nói là trở về thời gian này cũng sẽ không liên lạc, mặc dù nhất định sẽ thấy rất tịch mịch, nhưng tự ta cũng cảm thấy lệ thuộc như vậy là không được. Ta a, mặc dù rất cố gắng muốn trở thành người lớn, nhưng lại vô ý thức đi lệ thuộc vào Mariko, như vậy, vĩnh viễn cũng không trưởng thành được. Lần này mặc dù tách ra, nhưng là một lần cơ hội cũng không chừng."

Acchan vừa nói vừa cúi đầu, nhàn nhạt cười, sờ ga giường.

“Lúc Mariko trở lại, nhất định ta sẽ trưởng thành để nàng ta nhìn bằng một cặp mắt khác."

Cảm thấy khi nói ra những lời này, Acchan vô cùng tuấn tú, có loại tự giác này, nhất định lớn lên sẽ trở thành một người ưu tú.

Mình cũng trở nên yên tâm hơn, liếc mắt nhìn đồng hồ, giờ nghỉ trưa cũng sắp hết, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đi tới hộc tủ, mở ra ngăn kéo dưới cùng, quả nhiên ở bên trong nhìn thấy một bọc trái cây đường.

Biết rõ vị trí Mariko tàng trữ đồ ăn vặt, thật đúng muốn tự khen ngợi mình một chút.

Bất quá, Mariko toàn mua đồ ăn vặt hình gấu trúc.

Đem trái cây đường cầm lên, nhìn thấy tờ giấy ở phía dưới, ghi trên tờ giấy "Oshima Yuko, trái cây đường mặc dù là ngươi tìm được, nhưng là ta để lại cho Acchan đó nha" làm ta khóc mếu, đem tờ giấy cầm lên, đi tới mép giường, đem kẹo cùng tờ giấy đưa cho Acchan.

A Tương nhìn tờ giấy ánh, mắt lại đỏ, mở trái cây đường đưa cho mình một viên, sau đó ngậm một viên trong miệng, mang theo nước mắt cười nói "Rất ngọt".

Đưa tay xoa tóc của nàng, "Không sai biệt lắm giờ nghỉ trưa đã kết thúc, Acchan ngươi không đi học sao?"

"A a!" Nàng đột nhiên kêu lớn một tiếng, từ trên giường xuống, vừa mang giầy vừa hô to, "Yuko lão sư, ngươi biết vậy mà còn đem đầu ta làm thành như vầy! Thật là quá đáng!"

Nhìn nàng lảm nhảm "Thảm rồi. Thảm rồi.", sau đó chạy ra khỏi phòng y tế, không nhịn được bật cười, dáng vẻ rất kiên cường, Acchan khẳng định là không sao rồi.

Cúi người đem ga giường sửa sang một chút, liền nghe thấy thanh âm Acchan kêu một câu "Yuko lão sư", ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng ở cửa lộ ra nửa người, hướng mình cười ngọt một cái, "Cám ơn ngươi" , nói xong lại chạy đi mất.

Đứa nhỏ này......

Cười, sửa sang gọn gàng giường nằm, đem rèm cửa kéo lại, thoạt nhìn rất chỉnh tề, liền khóa cửa đi ra, lúc sau nói với bên hậu cần, cái chìa khóa này mình giữ lại, sau này cũng dễ dàng hơn.

Ngày mai lại là một ngày mới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét