26 tháng 12, 2012

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 6}


Chương thứ sáu

Yuko Side

Nếu nói yêu, chính là loại tâm tình này sao?

Buổi sáng thức dậy, mở mắt nhìn thấy Haruna nằm cạnh vẫn đang ngủ say.

Dáng vẻ lúc ngủ hơi cong miệng làm nhịp tim nhảy không dứt. Nếu như mỗi sáng có thể nhìn thấy người đáng yêu như vậy ở bên, một ngày nào đó chắc chắn sẽ chết bởi tim đập quá sức.

Thoạt nhìn gò má trắng nõn mềm mại, rất muốn đưa tay sờ một cái, trên thực tế mình đúng là có đưa tay ra, liền sau đó Haruna "A" lên một tiếng dọa giật mình, lập tức đem tay rụt trở lại.

Rất muốn được mãi nhìn Haruna như vậy cho đến khi nàng tỉnh lại, nhưng hôm nay còn phải làm việc.

Liếc mắt nhìn đồng hồ, còn thời gian để Haruna ngủ thêm một lát. Trước hết nên rời giường đi chuẩn bị bữa ăn sáng.

Bất quá nhắc tới, mới nhớ ra đang ở tạm trong nhà người ta, bây giờ lại tự tiện chuẩn bị bữa ăn sáng, có hay không quá tùy tiện, dù sao đây cũng đâu phải nhà mình.

Nghĩ như vậy, không nhịn được ngồi ở mép giường cau mày.

"Yuko?"

Chẳng biết có phải do động tác mạnh khiến Haruna thức giấc, nàng ở phía sau mơ hồ kêu lên tên mình.

Cảm giác buổi sáng thức dậy giống như người yêu của nhau thực sự có chút xấu hổ, có chút đỏ mặt quay đầu nhìn nàng, hỏi nàng thế nào.

"Ta muốn hỏi Yuko sớm như vậy ngồi ở mép giường làm gì?"

Haruna có chút đã tỉnh lại, nhưng có vẻ do bị đánh thức nên khiến tâm tình không tốt, quệt miệng chau mày, trên mặt hiện lên chữ bất mãn.

"A, xin lỗi." gãi đầu, "Ta chỉ muốn là nhân tiện còn chút thời gian, có thể đứng lên chuẩn bị một chút điểm tâm......"

"Điểm tâm?"

"Tại sao lại có vẻ ngạc nhiêng? Chẳng lẽ bình thường đều không ăn điểm tâm sao?"

"Không phải, chẳng qua là vẫn luôn ra ngoài mua bánh bao ăn tạm mà thôi."

"Như vậy sao được! Rõ ràng là y tá mà, chăm sóc bản thân tốt một chút đi a."

"Phiền phức."

Nhìn Kojima Haruna giống như một đứa trẻ đang tức giận, sau đó lại đem mặt vùi vào trong chăn, Oshima Yuko không nhịn được cười lên một tiếng, đứng lên, "Ta đi xem trong tủ lạnh còn cái gì ăn được, không ngại ta dùng nhà bếp của ngươi một chút chứ?"

"Tùy ý."

Từ trong chăn truyền tới thanh âm buồn buồn.

Thật là đáng yêu, dáng vẻ mất hứng cũng sẽ làm cho tâm động không ngớt.

Chẳng lẽ ta thật là giống như Mariko nói, là một M sao......

Oshima Yuko một lần nữa lại cau mày.

Đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra nhìn một chút. Đối với lời nói của Kojima Haruna "Bữa ăn sáng vẫn luôn ở bên ngoài ăn" đã hiểu được sâu sắc.

Không chỉ là bữa sáng, thoạt nhìn bữa tối cũng rất đơn giản, tủ lạnh trống rỗng căn bản không có gì ăn được, tìm nửa ngày mới phát hiện mấy quả trứng gà cùng sữa tươi, bánh mì.

Vào phòng ngủ một lần nữa gọi Haruna rời giường, gương mặt không chút tình nguyện từ trên giường đứng lên đi đánh răng rửa mặt, đến phòng bếp cũng là lúc trứng đã trần xong, bánh mì đã bỏ vào nướng, sữa tươi hâm nóng đã rót vào ly, nhìn bữa ăn sáng đơn giản trên bàn, gãi đầu.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác được, không đủ nguyên liệu để phát huy tài nấu nướng a.

Ăn xong bữa sáng, nhìn đồng hồ một chút, mình không sai biệt lắm phải đến trường ,sáng sớm hôm nay, tiết thứ nhất có giờ dạy.

"Haruna, ta phải đi trước đây."

"Sao? Chờ một chút , ta và ngươi cùng đi."

"Không sao đâu, ngươi không phải là ăn chưa xong sao? Lại nói, chúng ta đi làm ngược đường nhau mà."

"Nga."

Nghe mình nói như vậy,Haruna trở về chỗ ngồi.

Đem quần áo đã khô mặc lên người, cầm túi, đi tới cửa hướng Haruna vẫy tay, "Cảm ơn chứa chấp ta ~ chút nữa liền nhắn tin cho ngươi , lần sau lại đi nơi nào chơi đi".

Kết quả Haruna chợt chu miệng, "Lúc trao đổi số điện thoại cũng nói là lần sau đi nơi nào chơi đi, nhưng ngày hôm qua nếu không phải Mariko mời ăn cơm, ngươi đại khái cũng sẽ không mời Haruna?"

"Ôi?"

"Quên đi. Yuko là đứa ngốc mà."

Không hiểu sao lại bị mắng, nhưng lúc cau mày lại, liền nghe Haruna nói "Không phải nói tiết thứ nhất có giờ dạy sao? Nhanh đi làm đi" đuổi ra.

Buổi tối lưu lại nhà Haruna làm tâm tình mình thật tốt, tiết thứ nhất vẫn trong trạng thái phấn khởi, cũng may là tiết thể dục, tâm tình hưng phấn chẳng qua là biểu hiện của việc có sinh lực hơn bình thường mà thôi, học sinh cũng không nhìn ra cái gì dị thường.

Tan lớp, theo thói quen chạy đi phòng y tế, đẩy cửa bước vào liền bị tiếng kêu của Mariko làm giật mình
"A A A!! Yuko!"

"Làm, làm cái gì vậy!"

Nhìn ánh mắt quá kỳ quái, Oshima Yuko không nhịn được ôm chầm lấy vai của mình.

"Ngươi, ngươi vẫn mặc trang phục ngày hôm qua!"

Mariko quá mức giật mình, quai hàm có điều muốn rớt ra.

Phản ứng quá nhanh chóng đi.

Mới vừa vào cửa liền phát hiện mình mặc quần áo giống hôm qua.

Bất quá, mỗi ngày thay quần áo là căn bản vệ sinh của con người, mặc dù thường thức không được tốt lắm, trang phục đều là loại đơn giản, nhưng lúc nào cũng sạch sẽ cả.

Nói thế nào cũng là một lão sư, nhất định phải làm gương tốt cho học sinh.

"A, Mariko, hồ sơ ngày hôm qua giúp ngươi cầm đây...... nga, Yuko lão sư, buổi sáng tốt lành."

Đi vào là Acchan, nàng ta thấy mình, trước hết dừng lại lời đang nói với Mariko, hướng mình chào một tiếng.

Muốn đáp lại cùng nàng ta nói tiếng "Buổi sáng tốt lành", Acchan phát hiện có chuyện ngạc nhiên, trợn to hai mắt, giống như bị điện giật, chỉ trang phục của mình hét to một tiếng, "Yuko lão sư vẫn mặc quần áo hôm qua sao!"

Nguyên cớ gì mà cả hai lại cùng nói như vậy?

Ăn ý tới mức này sao?

"Yuko, ta cần ngươi nói rõ, thật ra tối qua ngươi và Haruna đã xảy ra chuyện gì......"

Mariko đi tới bên cạnh đưa tay khoác vai của mình, ở bên tai nhỏ giọng nói .

Oshima Yuko cau mày méo mặt, chủ động làm mình tỉnh lại.

"Acchan, đem hồ sơ vừa rồi đưa cho ta đi."

"Dạ. Giao cho, Mariko. Yuko lão sư, Yuko lão sư, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cùng y tá Kojima đi ăn cơm, sau đó thì sao?"

"Ôi chao!! Chờ chút a, Mariko, tại sao Acchan biết chuyện chúng ta tối hôm qua cùng Haruna đi ăn cơm?"

"Vì tối qua Mariko gọi cho ta nói qua chuyện này, giải thích cặn kẽ cho ta nghe."

"Này! Shinoda Mariko! Quả nhiên là cố ý! Tối hôm qua còn giả bộ vô tội!"

"Ho khan một cái!  Acchan, chuyện của người lớn, trẻ nhỏ không nên xen vào, mau trở về chuẩn bị vào tiết học."

"Đã lớp 11 rồi, không phải trẻ nhỏ!"

"Không phải trẻ nhỏ thì Mariko sẽ không thích ngươi đâu."

Đưa tay sờ đầu Acchan, gật đầu một cái lộ ra biểu cảm "Chính là như vậy đấy"

"Oshima Yuko, không được nói bậy! Acchan có trưởngr thành thì Mariko vẫn thích."

Thừa dịp Mariko an ủi Acchan, Oshima Yuko đi tới cạnh bàn làm việc, mở ngăn kéo đem bánh kem gấu trúc nàng ta mới mua sáng nay ra.

"A a a, Yuko!!"

Mariko nhìn bánh kem trên tay mình, nhất thời phát ra tiếng kêu la thảm thiết.

"Acchan, cho ngươi!"

Với đồ ăn ưa thích nhất của trẻ nhỏ, không gì có thể làm nàng ta vui vẻ hơn thế này được.

Oshima Yuko ta hiểu rõ học sinh nhất.

Về phần Mariko kế bên?

Cũng đã là người lớn còn phải cùng học sinh cướp ăn không phải rất mất mặt sao.

Acchan nhìn bánh kem gấu trúc, đôi mắt sáng lấp lánh, đã hoàn toàn không thấy Mariko bên cạnh nữa, rất vui vẻ nhận lấy bánh kem, nói một câu "Yuko lão sư, thích nhất ngươi".

"Chờ một chút a, đó là bánh kem của Shinoda ta a, coi như cho ngươi cũng không hề gì, nhưng tại sao lại hướng Oshima Yuko nàng ta nói cám ơn!"

"Dù sao ta cũng là trẻ nhỏ, tính khí thất thường không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Acchan liếc Mariko một cái, nói "Ta đi về trước" rồi rời khỏi phòng y tế.

"Oshima Yuko, ta hẳn cùng ngươi có ân oán sao?"

Cổ chợt bị Mariko siết chặt, thanh âm ép tới rất thấp.

Hỏng bét......

Có dự cảm bất thường .

Hẳn là cùng Acchan có gì đó .

"Làm ta tối qua có lòng tốt giúp ngươi hẹn Haruna ra ngoài báo đáp, ngươi trước đem bánh kem gấu trúc của ta đưa cho Acchan, còn khiến Acchan nói  "Yuko lão sư, thích nhất ngươi", ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta!"

Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy Mariko đối với câu nói kia của Acchan có chút nổi giận.

Không phục kéo tay của nàng ta ra, "Mặc dù nói Mariko ngày hôm qua giúp hẹn Haruna cùng đi dùng cơm là rất cảm ơn, nhưng chợt giữa chừng lại lấy cớ phụ đạo cho Acchan rồi khoa trương rời đi. Ta cùng Haruna hai người ngồi tại chỗ đó cũng không biết phải nói gì đây nữa."

"Không biết nói cái gì cho phải, cũng không bằng trước tiên nói tại sao ngươi lại mặc quần áo giống hôm qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua đột nhiên mưa to, ngươi không phải là đến ở nhà Haruna đấy chứ!"

"......"

"Đỏ mặt! Ngươi thật sự đến nhà Haruna?!"

"Cái này, ngươi giật mình như thế làm gì! Trời mưa lớn, lại không mang dù, chẳng qua là không có biện pháp a......"

Nghe nói như vậy, Mariko biểu hiện suy nghĩ sâu xa, buông tay, trở về ghế, quan sát Oshima Yuko một lần từ trên xuống dưới .

"Thế nào?"

"Haruna a , thoạt nhìn rất thích ngươi."

"Ô?"

"Nói đến thì, cùng học đại học với Haruna nên ta biết, là quan hệ chị em tốt, bởi vì quan hệ vô cùng tốt , nên bạn trai trước kia của Haruna, cũng đều cùng nhau ăn cơm qua. Haruna rất đáng yêu, được nhiều người theo đuổi. Nhưng dù là bạn trai, cho tới nay nhiều nhất cũng chỉ tiến đến hôn môi, ngay cả bạn trai mời nàng đến nhà hắn cũng sẽ bị cự tuyệt, chứ đừng nói là đưa bạn trai về nhà mình. Bất quá không nói tới bạn trai, bạn bè chúng ta đến nhà nàng số lần cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng ta là loại không thích để người khác đến nhà mình. Có lẽ cảm thấy trong nhà là chỗ riêng tư, nên không muốn người khác tiếp cận. Yuko tự ngươi nói xem, ngươi cùng Haruna biết nhau bao lâu?"

......

Đúng là không lâu.

Từ lần khám sức khỏe trước, thời gian quen biết mới chừng một tháng, lần gặp ngày hôm qua chẳng qua chỉ mới là lần thứ 3 mà thôi.

Nhưng nhắc tới không biết tại sao, luôn cảm thấy cùng Haruna quen biết từ lâu.

Ngày hôm qua, ở nhà nàng cũng không có cảm giác khách sáo, rất tùy ý làm chuyện mình muốn làm.

"Chẳng qua là mới quen biết, Haruna lại có thể đem ngươi tới nhà nàng, thật là thần kỳ. Bất quá, Yuko......"

"Gì?"

Mariko nở nụ cười rất gian trá, làm cho mình cảnh giác lui về phía sau rụt cổ một cái.

"Nhà Haruna, rất kinh khủng."

"Ôi? Sao......."

"Thật sự không hiểu, con người dễ thương như vậy, nhà cửa lại không tốt, ấn tượng hoàn toàn không phù hợp a."

"Nói bậy, coi như Haruna đáng yêu như vậy, bẩn thì sao, chúng ta là bạn cũng có thể giúp một tay mà."

"Coi như? Yuko, ngày hôm qua ngươi giúp Haruna dọn dẹp nhà cửa sao?"

"......"

"Yuko ngươi cũng rất thích Haruna?"

"......"

"Lần trước gặp mặt ở trường học, rất cố gắng đuổi theo hỏi số điện thoại của Haruna, ngày hôm qua, lần đầu tiên đến nhà nàng ở lại, đã giúp người ta dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy sau khi cực khổ dọn dẹp Haruna cũng rất dễ thương, cái này căn bản là ngu ngốc yêu rồi."

Yêu?

"Yuko, lại cau mày tới nơi."

Không biết rõ, mặc dù cảm giác với Haruna là loại không giống với bất kì ai khác, nhưng là tình yêu sao?

Cũng không phải là chưa yêu qua, nhưng loại cảm giác này cũng là lần đầu tiên.

Như vậy quan tâm một người, giống như khi nhìn thấy nụ cười của nàng cũng sẽ làm cho toàn bộ bầu trời rạng rỡ hơn.

"Hiểu được thì tốt, nếu như không thì cũng không cần suy nghĩ nữa làm gì."

Mariko như thấu rõ tâm trạng hoang mang, đưa tay vỗ vai mình, nói "Tình cảm trong lòng sẽ là thứ cho ngươi biết chính xác nhất".

Thời điểm này, cảm thấy Mariko không hổ là lớn hơn mình 2 tuổi a, so với mình còn có cảm giác người lớn hơn, giống như người chị vậy, mặc dù mình cũng đã sớm trưởng thành.

Có chút không cam lòng hướng nàng làm mặt xấu một cái, thừa lúc nàng không kịp phản ứng liền nhanh chóng chạy đến hộc tủ lấy ra bánh bích quy gấu trúc của nàng, không nhìn Mariko ở phía sau hét thảm lên một tiếng, liền chạy ra khỏi phòng y tế.

"Này! Oshima Yuko!"

Cho dù đang là giờ tan lớp, học sinh lui tới ồn ào không dứt ở hành lang, thanh âm của Mariko cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Quay đầu lại hướng nàng hô to một tiếng "Mariko, cảm ơn ngươi", sau đó liền nhanh chóng chạy đi.

Cho đến khi xác định Mariko không đuổi theo nữa mới ngừng lại.

Ừ, cầm đi cho Acchan, nói là Mariko đặc biệt mua cho nàng.

Đứng tại cửa phòng y tế, Mariko nhìn Oshima Yuko kêu lên "Mariko, cảm ơn ngươi" vừa nhanh chóng biến mất trong đám người, không nhịn được cười ra tiếng.

"Đứa trẻ hư hỏng"

Bất quá, quả nhiên có chút đau lòng khi nhớ đến bịch bánh quy.

Nếu không đưa đến tận tay Acchan, bắt đầu từ ngày mai, tại cửa phòng y tế treo lên một quả bóng bay là được.

2 nhận xét:

  1. "Nếu như mỗi sáng có thể nhìn thấy người đáng yêu như vậy ở bên, một ngày nào đó chắc chắn sẽ chết bởi tim đập quá sức." <<= trên đời này làm sao lại có người đáng yêu đến vậy a :v một ngày nào đó sẽ chết vì tim đập quá sức :v :v chời ơi còn gì đáng yêu hơn chớ :v chắc tui chết :v

    Hip đi nhảy lầu đây :v đáng yêu qúa quá :v Nyan gắt ngủ cũng đáng yêu nữa :v chưa thấy cái fic nào mà nó ngọt như cái fic này =
    ]]

    rồi một ngày nào đó Hip sẽ chết vì quá bấn a :v :v

    đoạn Sama với Chan cũng đáng yêu nữa =)))) cãi nhau đáng yêu quá =))) lại còn ăn dấm chưa với Yuko =))) đáng yêu quá a =))

    Trả lờiXóa
  2. Thì cái bà Lolicon ấy cũng có lúc phải ăn dấm chua thôi =]], đâu để bả phởn hoài vậy được. Mời Haruna ra ăn cơm với Yuko mà chọn nhà hàng nổi tiếng rồi về trước đem đồ ăn về luôn, hình như cuối cùng để cho Yuko trả tiền thì phải, mất một bịch bánh quy và một cái bánh kem cho Acchan là rẻ lắm rồi =]]

    Apri tưởng ra một ngày thức dậy mà thấy Yuko nằm bên cạnh, lúc đó không phải chết vì tim đập quá nhanh đâu, mà là nổ tim mà chết ấy =]]

    Trả lờiXóa