26 tháng 12, 2012

[Fanfic] Chocolate [#7]


"A ha ha, cho nên nói chính là vậy đi~"

"Ừ nga, chơi khá lắm nha~"

"Lần sau ta có thể lại tìm Yuko cùng đi chơi không?"

"Ừ, có thể nga~"

"A a a, thật sao? Vui quá đi!"

Nhìn qua hành lang một cái, có thể thấy được đỉnh đầu của một vóc dáng nho nhỏ đang bị đám đông vây quanh, bắt đầu líu ríu, trên mặt Haruna cũng như cũ không có gì biến đổi.

Cho dù đã xác định quan hệ là người yêu của nhau, nhưng lại có thời điểm sẽ cảm thấy hai người không khỏi xa cách. Dĩ nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Haruna mà thôi.

Mình là từ lúc nào bắt đầu thích nàng đây, ngô, cũng nhớ không rõ lắm. Trong ấn tượng đối với Yuko mà nói, vĩnh viễn chính là ánh mặt trời mỉm cười, sức sống, hoạt bát, tựa hồ với ai cũng có thể trò chuyện vui vẻ.

Từ khi bước vào cấp ba, mình cũng không chủ động cùng người khác nói chuyện. Cũng lười nhát đáp trả mọi người, thích nhất là không gian riêng của mình. Quay đầu nhìn chăm chú vào vóc dáng nho nhỏ đang mỉm cười với mọi người.

"Ôi? Giống như có chút đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi, Yuko, cùng đi đi~"

"A, ừ. Tốt nga~" tựa hồ đã nói xong chuyện phiếm. Vóc dáng nho nhỏ bị mọi người vây vào giữa, đẩy hướng tới cửa.

"Nyannyan cũng mau đến nga." Lời nói thốt ra cửa miệng, vóc dáng nho nhỏ từ trong đám đông ra sức hướng mình mỉm cười một cái.

"Ừ..."Đơn giản là thu thập hết sách vở, rồi mới từ từ đứng dậy.

Hành lang sau tan học một chút cũng không yên tĩnh, trước mặt vẫn như cũ duy trì một khoảng cách, đám đông vẫn đang ồn ào, ở chính giữa lập lòe một vóc dáng nhỏ. Cho dù thân thể đang bị đám đông bao phủ, vẫn không thể ngăn cản cảm giác có sự tồn tại của nàng.

Vốn là như vậy đấy. Lúc này cảm thấy giữa hai người chênh lệch thật lớn. Một thân một mình, xách theo túi, đi theo sau lưng các nàng, không có chút cảm giác đang tồn tại nào.

Ghét...tại sao phải cười rực rỡ như vậy.
Ghét...tại sao lại nói chuyện vui vẻ như vậy.
Ghét...tại sao không thể nhìn thẳng vào ta.
Ghét...Ghét...Ghét!...

Tại hành lang, vóc dáng nhỏ rất nhẹ nhàng biến mất trong đám đông, khuất khỏi tầm mắt của mình, đột nhiên xảy ra, khiến Haruna có chút không biết phải làm thế nào. Cuối cùng, ngay cả xa xa nhìn, cũng không được nữa rồi...

Cảm giác vô lực khiến Haruna khụy xuống bên hành lang không người, đem đầu vùi vào khuỷu tay của mình, dùng sức một chút. Cho mình một cái ôm siết chặt.

Chênh lệch quá lớn, khoảng cách quá xa...

Đột nhiên có một bóng đen nhỏ xuất hiện trước mặt, hung hăng áp xuống, cười rạng rỡ mang theo tia cưng chiều. Dịu dàng đem tay mình nắm lấy, bắt đầu cau mày lại, tiện thể cười, giúp mình lau đi giọt lệ trên khóe mắt.

2 nhận xét:

  1. "vĩnh viễn chính là ánh mắt trời" <<= đang định nhảy lầu thấy Apri up #7 lại quay lại đọc chuẩn bị nhảy tiếp đây :v :v :v

    Nyan ăn dấm chua kìa :v :v Apri edit mượt quá :v fic đã ngọt nay còn ngọt hơn :v ngọt hơn cả hạt nêm 3 ngọt =]]

    đọc mấy cái này thích nhất là tưởng tượng ra cái cảnh tượng trong fic lúc đó á :3 thích quá đi :3

    chời ơi là sao mà Hip chịu nổi đây Apri ới :3

    Trả lờiXóa
  2. Quá khen, quá khen. Khen nữa thì Apri sẽ bị bể lỗ mũi mà chết mất thôi =]]

    "đọc mấy cái này thích nhất là tưởng tượng ra cái cảnh tượng trong fic lúc đó á" => Sở thích chúng ta thật giống nhau nha =))

    Hãy cứ cố chịu đi, thể loại này chỉ bị nổ não là cùng, không nát não như cái Hip đang định edit đâu. À, Apri đang chờ nhá *tung hoa*

    Trả lờiXóa