21 tháng 12, 2012

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 3}


Chương thứ ba

Yuko Side

Thời điểm ngẩng đầu lên nhìn nàng, cảm giác hình như là nhìn thấy thiên sứ. Quá rực rỡ, lập tức lấy mất trái tim ta.

Trường học tổ chức khám sức khỏe, Shinoda Mariko lâm trận bỏ chạy.

Mặc dù nàng ta không thừa nhận.

Oshima Yuko cảm thấy thật là kỳ quái , rõ ràng đó là nghề của nàng ta mà.

Đến bệnh viện, đàng hoàng đi khám các mục, làm bộ như đã lấy máu, hoàn thành tất cả, sau đó đến chỗ Acchan.

Tên đầy đủ của Acchan là Maeda Atsuko, một đứa trẻ dễ thương, cùng Mariko quan hệ rất tốt, hơn nửa năm nay mình lại thường xuyên đi tìm Mariko, nên quan hệ của hai người cũng dần dần trở nên tốt hơn.

Giống như "Yuko lão sư" xưng hô như thế với mình.

Có thể là mình lộ vẻ hốt hoảng làm cho Acchan hoài nghi.

"Yuko lão sư, đem phiếu khám sức sức khỏe của ngươi cho ta nhìn qua một chút."

"Nộp, nộp rồi......"

Tuyệt đối không thể lấy ra, bởi vì phía trên có ghi cặn kẽ những mục đã khám bệnh.

Bất quá Oshima Yuko không biết nói dối, từ giọng nói đến dáng vẻ đã tiết lộ cho Acchan một chuyện, "Ta còn một mục chưa khám".

"Yuko lão sư, bộ dáng này của ngươi, coi như nhất quyết không đi, lúc bệnh viện trả báo cáo cũng sẽ bị phát hiện thôi."

Acchan thở dài giống như người lớn.

Tuy rằng đã biết rõ.

Oshima Yuko cau mày, run lên "Chỉ còn phần lấy máu , một chút nữa ta sẽ đi."

"Nghe qua cũng không thể khiến người khác an tâm. Yuko lão sư, chờ ta kiểm tra thị lực xong sẽ cùng ngươi đi."

Chao ôi!......

Acchan hoàn toàn không cho ta cơ hội từ chối, nói xong liền đi vào phòng, còn lại một mình Oshima Yuko đứng bên ngoài đau khổ cau mày.

Đi tới địa điểm lấy máu cho giáo viên, vừa đúng lúc nhìn thấy người cuối cùng rời đi, tựa hồ chỉ còn dư lại mình, bên ngoài phòng trống trơn, trên hành lang xem qua cũng không có người.

Không khí có chút căng thẳng, Oshima Yuko lại dừng bước, Acchan chẳng qua là quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó lôi kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa than thở , "Yuko lão sư, ngươi làm như vậy không được đâu, lấy máu là phần bắt buộc , không thể bởi vì mình là giáo viên mà trốn tránh a."

"Nhưng mà, Acchan......"

Lời còn chưa nói hết đã bị kéo đến cửa phòng, lông mày cau lại, tầm mắt dừng trên bàn dụng cụ lấy máu, nhất thời có thực cảm phải lấy máu, lông mày càng cau có hơn.

Y tá phụ trách đứng lên, trên tay còn cầm ly giấy, có thể là chuẩn bị đi rót nước.

"Yuko lão sư phải cố gắng lên a, rõ ràng là người lớn rồi mà"

Bị Acchan vỗ vỗ vai, nghe nàng cùng y tá nói "Thật ngại! Cô y tá, làm phiền ngươi", sau đó liền bị kéo đến ngồi xuống ghế, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn y tá.

Nhìn thấu mình đang sợ, y tá còn rất kiên nhẫn an ủi mình, nói kĩ năng lấy máu của nàng rất tốt, không nên lo lắng.

Thanh âm rất nhẹ nhàng, làm cho người ta có cảm giác an tâm.

Vì vậy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Nếu nói là bị tia chớp đánh trúng tim thì đại khái chính là cảm giác như thế này.

Y tá rất đẹp.

Chăm chú, nghiêm túc vào công việc, làm cho một bên mặt thoạt nhìn động lòng người.

Bởi vì khoảng cách rất gần, nên thấy rõ làn da trắng nõn, cảm giác ôn nhu mềm mại, tóc vén lên nhìn thấy rõ đôi tai rất to.

Bảng tên đeo trước ngực.

Kojima Haruna.

Tên cũng rất dễ thương.

Sợ bị phát hiện, rất nhanh lại cúi đầu.

Nàng nhắc nhở "Sắp tiến hành", phát hiện ra phiếu khám bệnh còn cầm trên tay, đỏ mặt đưa cho nàng, sau đó đem tay để lên bàn.

Không muốn cho Kojima Haruna cảm thấy mình nhát gan, nên cố gắng một chút, liền giả bộ dũng cảm.

Nhưng chuyện lại không như ý muốn.

Ngoài hành lang vang lên tiếng bóng bay nổ thật lớn, làm cho mình co người lại thành một khối trên ghế.

Khi còn bé bị tiếng nổ bóng bay làm cho sợ hãi, ám ảnh từ đó. Lựa chọn đồ chơi ghét nhất, không nghi ngờ gì, bóng bay sẽ được xếp đầu.

Tựa hồ có người trên hành lang lớn tiếng nói gì đó, hoàn toàn không có biện pháp nghe được, nước mắt cũng  không dừng lại được.
Y tá Kojima rốt cục chú ý tới mình có gì đó không ổn, đi tới trước mặt vô cùng dịu dàng sờ đầu của mình, hỏi "Sao vậy".

Bởi vì quá mức dịu dàng cho nên không nhịn được làm nũng.

Lôi kéo vạt áo của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, vừa khóc vừa nói quá đáng sợ.

Y tá Kojima tựa hồ ngẩn ra, nhưng là tại nước mắt nên không nhìn rõ được.

Nói tóm lại là vô cùng dịu dàng an ủi.

Bởi vì bị bóng bay hù dọa, ngay cả lấy máu đã hoàn thành cũng không biết.

Nhưng nói thật, cũng đúng là không đau.

Cho nên muốn khen ngợi y tá Kojima.

Nhưng khóc thút thít lập tức không dừng được, vừa khóc vừa cùng người ta nói khen ngợi khẳng định rất ngu xuẩn.

Hôm nay cùng y tá Kojima lần đầu gặp mặt, lại để cho nàng thấy dáng vẻ nhát gan của mình.

Không  nói ra được là muốn cùng nàng làm bạn.

Kết quả cứ như vậy mà đi về.

Ngoài cái tên Kojima Haruna ra thì chẳng biết thêm gì.

Ngay ngày đầu đi học đã bị học sinh hỏi "Lão sư, cô đi dạy thế nào mà thất thần vậy", "Giờ học thể dục mà bộ dáng như vầy sẽ bị thương đó" đủ các loại. Mặc dù biết không tốt, nhưng ta vẫn nhớ đến y tá Kojima Haruna, hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần vào công việc.

Cứ như vậy kéo dài đến thứ sáu.

Hôm nay là giờ học của lớp Acchan.

Đang giảng dạy thì bỗng trái banh bay tới, cũng may thân thể nhanh chóng phản ứng, kịp thời tránh được.

Nhưng khi chạy bộ thì lại xảy ra chuyện.

Bởi vì mải suy nghĩ, ngay cả việc mình chạy sai làn đường cũng không phát hiện ra, bị học sinh phía sau chạy lên đụng ngã. Bất quá học sinh kia cũng đã thu lực vào, mình té trên đường chạy cũng chỉ là bị trầy chút da.
A Tương rất tức giận, mặc cho Oshima Yuko nói mình trở về tự thoa thuốc là được, vẫn một mực kéo đến phòng y tế.

"Yuko lão sư ngươi a, chính là cần Mariko mắng ngươi một trận đây."

Ở trên đường bị nói thành như vậy.

Oshima Yuko đau khổ cau mày, có đến mức nghiêm trọng như vậy không?

Ở ngoài phòng y tế, để Acchan đi vào trước, Oshima Yuko liền chuẩn bị len lén rời đi.

Không muốn phải nghe Mariko thuyết giáo dông dài.

Nghĩ như vậy liền chuẩn bị trốn đi thì bị Acchan gọi lại. Oshima Yuko vẻ mặt đầy đau khổ oán trách, đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy một người không nên xuất hiện tại chỗ này.

Mặc thường phục, thoạt nhìn rất thời trang. Không giống lúc ở trong bệnh viện, đem tóc thả xuống, tóc thật dài xõa trên vai, những lọn tóc xoăn nhìn cũng rất dễ thương.

Lúc nhìn thấy, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Quá mức giật mình hoàn toàn nói không nên lời, chẳng qua là nháy mắt không phản ứng kịp.

Kết quả là y tá Kojima nhẹ nhàng cười thành tiếng.

Lại bị y tá Kojima nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của mình.

Trong lòng ảo não hỏi nàng tại sao ở chỗ này, nhưng là bị Mariko cắt lời kéo đi bôi thuốc.

Chẳng qua là vết thương nhỏ nên rất nhanh liền xử lý xong, nghe Mariko hỏi y tá Kojima "Haruna không phải trở về bệnh viện sao?", sau đó y tá Kojima có chút ngây ngô gật đầu một cái, chu mỏ một cái, không thế nào là dáng vẻ cao hứng được, sau đó hướng mình cùng Acchan gật đầu một cái rồi rời khỏi phòng y tế.

Y tá Kojima rời khỏi phòng y tế, trong phút chốc có cảm giác mất mát.

Mặc dù không biết tại sao y tá Kojima lại xuất hiện ở trường học, nhưng nếu như bỏ qua lần này, đại khái không còn cơ hội gặp lại được y tá Kojima.

Có hay không phải có chút dũng khí?

Oshima Yuko nghĩ như vậy, liền không biết ở đâu ra dũng khí chạy khỏi phòng y tế.  Acchan cùng Mariko có chút tức giận la lên "Không được chạy", nhưng không thể suy nghĩ nhiều như vậy.

Đi ra ngoài vừa đúng nhìn thấy y tá Kojima sắp vào khúc quanh, trở nên có chút nóng nảy, chạy đuổi theo, kêu "Kìa, y tá Kojima Haruna. Ngươi đứng lại chờ một chút.", cũng may nàng xoay người dừng lại, cũng không có bực tức.

"Sao vậy, Oshima lão sư?"

Y tá Kojima nghiêng đầu, vẻ mặt siêu cấp đáng yêu.

Lại một lần nữa bắn trúng ngay tim.

"Muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, có thể biết số điện thoại của ngươi?"

Mặc dù rất thằng thắng nói ra, nhưng hoàn toàn không biết có hay không bị cự tuyệt. Dù sao một chút đều không quen thuộc, chợt muốn có số điện thoại, tình huống bình thường cũng sẽ không đồng ý, nghĩ như vậy cảm thấy nhịp tim đập nhanh có chút khó chịu.

"Có thể a......"

Chao ôi?

Chao ôi?!

Đồng, đồng ý?!

Vẫn đang mơ hồ liền nghe thấy câu trả lời.Oshima Yuko ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin nhìn y tá Kojima, sửng sốt một hồi cho đến khi y tá Kojima chu miệng nhìn mình, mới luống cuống bắt tay.

"Kia, vậy lần sau cùng ra ngoài chơi đi!"

Thừa dịp tốt như thế này, đem lời mời nói ra luôn một thể.

"Có thể a."

Rất bình thường gật đầu một cái.

Bộ dạng tươi cười hạnh phúc, vẫy tay cùng y tá Kojima nói "Vậy lần sau gặp" , nhìn nàng đi xa tầm mắt mới trở về phòng y tế.

Lại bị Acchan quở trách một phen.

Ngược lại Mariko không có nói gì, từ trên xuống dưới quan sát một phen sau đó cười rất gian.

Kết quả chiều ngày hôm đó vẫn như người mất hồn.

Chẳng qua là vui quá mà thôi.

1 nhận xét:

  1. thì Yuu nhà mình cũng đổ Nyan từ cái nhìn đầu tiên =)) có khi lại còn mãnh liệt hơn cả bạn Nyan =)))

    cơ mà Yuu trong truyện này ngố ngố đáng yêu quá o(≧▽≦)o bạn Nyan coi vậy chứ thực ra lại mạnh dạn hơn Yuu nhiều =]]

    aa đáng yêu a siêu cấp đáng yêu a o(≧▽≦)o cái đoạn "lại môt lần nữa bắn trúng ngay tim" ấy o(≧▽≦)o là siêu cấp kawaii a o(≧▽≦)o

    mà công nhận là Apri edit mượt thật mà =)) k cần phải khiêm tốn đâu ( • ̀ω•́ ) đọc thấy hay lắm ( *`ω´)

    Trả lờiXóa