21 tháng 12, 2012

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 4}



Chương thứ tư

Yuko Side

Không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp thôi, mà còn là một người vô cùng dịu dàng.

Bởi vì quá chú ý sẽ đi đâu cùng nhau, cân nhắc hồi lâu cũng không có kết quả. Mặc dù không có đi ra ngoài cùng nhau, nhưng từ ngày ấy trở đi mỗi ngày đều kiên trì nhắn tin, cùng Haruna trở nên quen thuộc.

Ân, tựa như vậy sẽ gặp gỡ Haruna, Yuko gọi đối phương.

Chẳng qua là ngày đầu tiên dùng giọng rất nhút nhát gửi tin nhắn hỏi y tá Kojima tan ca chưa, hôm nay công việc thế nào, đều là những chuyện khách sáo.

Cũng may y tá Kojima một mực rất kiên nhẫn, làm cho mình dần trở nên mạnh dạn hơn.

Nhưng vì không có cách nào hiểu rõ đối phương, nên có nói chuyện cũng như không, cuối cùng khách sáo nói với nhau "Ngủ ngon".

Nhìn chung vẫn là một khởi đầu tốt.

Sau đó, vào ngày thứ hai, mình cùng chia sẻ với y tá Kojima một ít chuyện thú vị trong công việc, lượng tin nhắn mỗi ngày nhiều đến nỗi làm mình cứ phải mở điện thoại ra xem liên tục, còn bị học sinh nói "Yuko lão sư đã yêu rồi sao."

Mặc dù cho rằng nhắn tin với Haruna đã rất quen thuộc, nhưng trên thực tế, số lần gặp mặt cũng chỉ có thể đếm được 2 lần.

Cho nên a, nghĩ tới đây, quả nhiên cảm thấy đi chơi chỗ nào cũng tốt, nói tóm lại là phải đi chơi cùng Haruna đã.

Oshima Yuko chống cằm, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Yuko...... Ta nói, ngươi rốt cuộc muốn đem phòng y tế biến thành cái gì đây?"

Sama đem một xấp tài liệu nặng nề đặt ở trước mặt của Oshima Yuko, làm người đang ngẩn ngơ giật bắn, ngay sau đó lông mày cong lên nhìn Mariko, "Shinoda Mariko......"

"Ta hỏi ngươi rốt cuộc làm gì mà cả ngày lẫn đêm đều chạy đến phòng y tế! Không biết nơi này là thánh địa hẹn hò của học sinh sao! Không nhìn thấy ta thường xuyên không ở đây sao!"

"Mariko, không đem chuyện đó nói thẳng như vậy có được không......"

Lông mày của Oshima Yuko run lên, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Nguyên cớ gì, gần đây ngươi cứ chạy tới chỗ ta? Chẳng lẽ là tới đây ngẩn người sao?"

Ân, nói trúng.

Phòng của Mariko có cảnh quan rất tốt, ngồi ngần ngơ ở đây cả chiều cũng sẽ không biết mệt.

Với lại, có chút để tâm đến chuyện tình cảm.

Mariko ngày đó trực tiếp gọi tên Haruna, chẳng lẽ là có quen biết?

Mặc dù muốn hỏi, kết quả ngồi đây cũng chỉ "Cùng Haruna đi nơi nào chơi đây", hoàn toàn quên mất vấn đề muốn hỏi Mariko.

"Này, Mariko. Ngươi cùng Haruna quen biết nhau à?"

Như cũ nâng cằm quay đầu nhìn nàng.

"Haruna? Đúng vậy, là đàn em thời đại học. Kể từ khi trở về nhà tới nay cũng không có liên lạc qua với bạn ở đại học, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải nàng......"

Mariko có chút hoài niệm, ngay sau đó nhìn Oshima Yuko cười gian.

"Ma, Mariko? Cười rất kỳ quái......"

Không tự chủ rụt cổ lui về phía sau.

"Yuko a, ngày đó ánh mắt ngươi nhìn Haruna rất xấu hổ? Lúc Haruna rời đi thì vô cùng để ý, ngay cả chúng ta nói "Không được chạy" cũng không nghe, còn đuổi theo đúng không? Ta còn chưa hỏi ngươi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

"......Ôi."

Oshima Yuko thở dài thật to, nằm xuống mặt bàn, không trả lời vấn đề của Mariko.

Thoáng trừng mắt, nhìn Oshima Yuko không có chút tình thần, Mariko đưa tay vỗ vỗ nàng, "Chúng ta mời Haruna cùng đi ăn một bữa đi?"

"Ôi chao?"

Kết quả là không có chuẩn bị gì, ngày hôm sau, cơ hội được gặp mặt Haruna lần nữa cứ như vậy xuất hiện.

Cũng do Mariko giúp ta một tay.

Mariko gọi điện cho Haruna lúc tan việc, mời nàng buổi tối cùng đi ăn cơm, hơn nữa nói Yuko cũng sẽ cùng đi. Cảm giác Haruna có chút sửng sốt, nhưng trong thanh âm không nghe ra sự chán ghét, làm cho Oshima Yuko thở phào nhẹ nhõm.

Nhà hàng đó nổi tiếng với món cơm cà ri, lúc Haruna đến liền bĩu môi cùng Mariko nói "Tư tâm cũng quá tốt đi".

"Ta chẳng qua là đang giúp đỡ thôi mà."

Mariko cười nói cùng nàng, còn lấy cùi chỏ thúc Oshima Yuko một cái.

"Chào, buổi tối tốt lành."

Có chút khẩn trương , lời nói ra cũng không rõ lắm.

Thành thật mà nói, bộ dạng bình thường của mình không phải thế này, chẳng qua là đụng phải Haruna nên mới biến thành như vậy thôi.

Thường phục của Haruna vẫn là siêu cấp dễ thương, ở điểm này cùng Mariko có chút giống nhau, rất thời trang.
Về phần mình......

Cho dù là sau khi tan học vẫn mặc đồ thể dục, trong lòng có chút thở dài.

"Buổi tối tốt lành."

Haruna vô cùng tự nhiên chào hỏi, nhưng không biết có nhìn lầm hay không, luôn cảm thấy lỗ tai có chút đỏ.

Có thể là do ánh đèn có vấn đề.

Mariko quả nhiên chọn cơm cà ri, mình là cơm hải sản, Haruna là mì ý. Cuối cùng Mariko nhận lại thực đơn, "Tráng miệng sau bữa ăn cho ta chọn nhé?"

Hai người cùng gật đầu một cái.

Thế nhưng sao lại là bánh trà xanh.......

Lông mày nhất thời xụ xuống, muốn gọi phục vụ, nhưng có một người còn nhanh hơn mình.

"Cái đó, thật ngại, chờ chút được không?"

Người ngồi đối diện tỏ nét mặt xin lỗi nhân viên phục vụ, giống như nhìn mình một cái, sau đó nhìn phục vụ, "Tôi muốn đổi một phần tráng miệng, không ăn bánh trà xanh."

"Ôi chao? Haruna ngươi không ăn bánh trà xanh sao. Ta thế nào mà cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua......"

Mariko lộ vẻ nghi ngờ.

"Ồn ào quá."

Liếc nhìn Mariko một cái, nàng lại cúi đầu xem thực đơn.

Có lẽ là chú ý tới biểu cảm của mình nên mới gọi nhân viên phục vụ yêu cầu đổi tráng miệng. Nghĩ mình có chút tự đa tình, bất luận như thế nào, cuối cùng là được cứu.

Haruna chọn món tráng miệng xong, Oshima Yuko đang quay về phía nàng chuẩn bị cầm thực đơn, nàng cũng đưa thực đơn cho mình, "Yuko có muốn đổi phần tráng miệng khác không?"

"Yuko?! Quan hệ của các ngươi trở nên tốt như vậy từ khi nào?"

Mariko khoa trương hơi quá.

"Ồn ào quá."

Haruna bĩu môi trợn mắt nhìn Mariko một cái.

Lần này mình không có nhìn lầm, lỗ tai thật sự đỏ bừng.

Coi như là chu miệng trừng người cũng siêu cấp dễ thương.

Mình đại khái là không cứu được nữa rồi.

Nhận lấy thực đơn, Oshima Yuko nhìn lướt qua, tùy ý quyết định phần tráng miệng là bánh nho, không để ý tới ánh mắt dị thường của Mariko, ngồi ngay ngắn đàng hoàng tại chỗ.

Kết quả là cơm còn chưa lên tới, điện thoại của Marikp chợt vang lên.

"A lô. Acchan?"

"A a a, ta quên mất."

"Bây giờ lập tức tới liền."

Sau khi tắt điện thoại mang lại cho người khác dự cảm không tốt.

Sau đó Mariko quả nhiên lộ nét mặt xin lỗi, nói là vốn là đã hứa với Acchan tối nay sẽ đến phụ đạo cho nàng, kết quả mình tự nhiên quên mất.

"Chờ, chờ một chút, Mariko. Ngươi phụ đạo môn gì cho Acchan!"

Nghĩ đến Mariko mà đi, chỉ còn lại mình và Haruna ở cùng một chỗ. Oshima Yuko nhất thời khẩn trương.

"Không nên xem thường ta a, mặc dù bây giờ chẳng qua là đảm nhiệm phòng y tế, nhưng thời đại học là học sinh xuất sắc toàn khoa a, đúng không, Haruna?"

Mariko rất đắc ý đích ngẩng đầu lên, vỗ vỗ vai Haruna.

Haruna trên mặt không có biểu lộ, chẳng qua là nhíu lông mày, "Mariko học tỷ, ta cảm thấy cú điện thoại này thật trùng hợp quá đi. Ngươi có phải hay không......"

"A ha ha ha, Haruna ngươi tuyệt đối là suy nghĩ quá nhiều."

Mariko đứng lên, hướng Oshima Yuko nháy mắt mấy cái, nụ cười đặc biệt rực rỡ, vừa cầm túi lên vừa nói "Ta cùng nhà bếp nói gói cơm cà ri mang về, đi trước nha, byebye~"

Không phản ứng kịp, nhìn nàng phất tay. Nhìn Mariko đã đi ra ngoài , bỗng nhiên quay trở lại, đem mình từ chỗ đang ngồi kéo đi, kéo đến kế bên Haruna, lập tức nói, cười nói "Các ngươi cố gắng lên", sau đó bước nhanh rời đi.

Chao ôi???

Ơ!!!

Tên khốn kiếp Mariko ngươi!

Lần sau đến phòng y tế tuyệt đối sẽ đem tất cả đồ đạc gấu trúc của ngươi đưa hết đưa cho Acchan  a!

"Cái đó......"

Sau lưng chợt vang lên một tiếng, làm cho Oshima Yuko lập tức quay lại, đem mình trượt té vào người Haruna. Mặt lập tức đỏ bừng, trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, cùng Haruna kéo ra khoảng cách, nhỏ giọng vừa nói "Xin lỗi" liền muốn đứng lên trở về vị trí đối diện.

Nhưng là tay chợt bị kéo lại, Oshima Yuko có chút kinh ngạc quay đầu lại. Lỗ tai Haruna đỏ bừng như cũ, ánh mắt lay động nhỏ nhẹ nói "Ngồi ở đây cũng không sao".

Tim như muốn nhảy ra ngoài.

"Siêu cấp dễ thương a......"

Không cẩn thận nói ra khỏi miệng.

Haruna ngẩng đầu chu miệng một cái , "Biến thái."

"Thật siêu cấp đáng yêu."

Vội vàng ngồi xuống giải thích với nàng. Có thể là vẻ mặt hốt hoảng làm cho Haruna cảm thấy có chút buồn cười, nàng nhẹ nhàng bật cười , sau đó nói "Ta vừa rồi không có nói ngươi".

"Ngươi nói a, ngươi nói ta biến thái."

Oshima Yuko lông mày cau lại, lộ ra vẻ ủy khuất.

"Rõ ràng ở trong tin nhắn có thể cùng ta thật tốt nói chuyện phiếm, tại sao mỗi lần nhìn thấy ta đều có dáng vẻ sợ hãi? Lần đầu tiên gặp mặt ở bệnh viện, Haruna một chút đều không dễ thương, ngược lại rất đáng sợ phải không? ”

Nàng không biết đang nghĩ đến cái gì, quay đầu trở lại nhìn Oshima Yuko, chu miệng cau mày rất bất mãn.

"Không phải...... Bởi vì thật là đáng yêu cho nên không dám nhìn......"

Lông mi không tự chủ run lên, cúi đầu đỏ mặt. Kết quả nửa ngày không nghe thấy Haruna đáp lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện nữ thần bên cạnh cũng là lỗ tai đỏ bừng.

Đang chuẩn bị mở miệng nói, đồ ăn của Haruna và mình đã lên tới. Nhận thấy nhân viên phục vụ để ý Haruna, sau đó mới đem  cơm hải sản của mình dọn ra.

Hai người nói "Ta ăn đây". Ta múc cơm cho vào miệng, đột nhiên nhớ tới chuyện món tráng miệng.

"Haruna, chuyện tráng miệng hồi nãy cảm ơn nhiều a. Ta không ăn được bánh trà xanh, không quen được mùi......"
"Haruna chưa từng không ăn bánh trà xanh......"

"Sao? Haruna ngươi nói cái gì?"

Vừa đúng vào lúc này, nhạc trong phòng ăn bỗng đổi thành một bản dương cầm rộn rã. Giọng nói của Haruna hoàn toàn không thể nghe được.

"Không có gì...... Mau ăn cơm, lúc ăn cơm không được nói chuyện."

Giống như bị Haruna liếc một cái, không biết có ảo giác hay không, không nhịn được cong lông mày đàng hoàng ăn cơm.

Dĩ nhiên không phải hoàn toàn không nói chuyện, một mực ăn cơm không nói chuyện sẽ làm cho bầu không khí lúng túng, nên liều mạng suy nghĩ đề tài để nói chuyện cùng Haruna.

Vừa đúng ăn được một nửa đụng phải nhà hàng này có người cầu hôn bạn gái, liền hỏi Haruna thích người thế nào.

"Hài hước, cái gì cũng biết, ôn nhu , sẽ vì Haruna lo lắng tất thảy mọi chuyện......"

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Nhất thời hụt hẫng, ta cái gì cũng không sánh được.

"Nhưng, so với những thứ này, có cảm giác mới là quan trọng."

Lại bổ sung một câu.

Thế nhưng mình cũng chẳng thấy khá hơn. Với lại, nhắc tới mới nhớ, đến lúc này mình cũng chưa hỏi qua Haruna có bạn trai hay không.

Người đáng yêu như vậy.

Nghĩ như thế nào chắc cũng đã có bạn trai rồi.

Nói không chừng còn vô cùng phù hợp với những điều kiện đặt ra của Haruna.

Mặc dù tự nhận mình có tính hài hước, nhưng ở trước mặt Haruna một chút cũng không biểu hiện ra được.

Càng nghĩ thì tâm trạng lại càng tệ.

Sau khi ăn xong tráng miệng, phát hiện Mariko không có đem bánh trà xanh về, mình liền múc một miếng, nghe Dương Thái "Ồ" lên một tiếng, miếng bánh đã ở trong miệng, mặt nhất thời nhăn lại.

"Mùi vị thật đáng ghét."

Nuốt xuống, vội vàng uống một hớp mạch trà, lại nghe thấy Haruna ở bên cạnh cười nhỏ giọng nói "Yuko cũng rất dễ thương đây."

Cảm thấy rằng người đáng yêu nhất trên đời này chính là Haruna.

Sau đó liền nghe thấy Haruna hỏi, "Đã có bạn trai chưa?"

Cảm thấy Haruna cúi đầu cố ý giả vờ như không có chuyện gì.

 "Không có a, không có bạn trai. Ngược lại Haruna ngươi, đáng yêu như thế, đã có bạn trai rồi phải không?"

"Không đâu."

Haruna khẽ lắc đầu.

Tâm tình lập tức thoải mái.

Ăn cơm vừa xong thì ngoài trời đổ mưa, Haruna chỉ mang theo một chiếc ô rất nhỏ, tự mình nghĩ chờ mưa ít một chút rồi mới đi, để Haruna về nhà trước.

"Không sao, cùng ngươi chờ một lát, dù sao mưa to thế này sợ rằng ô nhỏ chịu không được."

Haruna cự tuyệt đề nghị.

Đứng ở bên ngoài có chút lạnh, Haruna theo bản năng nhích lại gần, có thể thoáng cảm thấy được nhiệt độ trên người nàng.

Oshima Yuko kéo tay của nàng vào trong nhà hàng, "Ăn mặc quá ít đi, sẽ lạnh."

Cũng may nhân viên nhà hàng không nói gì. Vì vậy hai người ngồi trên ghế cạnh cửa chờ mưa nhỏ đi.

Nhưng mưa lại càng lúc càng lớn.

Cau mày quan sát mưa qua của kính, Oshima Yuko khổ não vò đầu.

Lần này thảm rồi...... Chỉ có thể dầm mưa về nhà.

"Tới nhà Haruna không?"

Chợt bị mời như vậy.

"Ôi" một tiếng rồi quay lại nhìn nàng. Lỗ tai hồng hồng của Haruna lại lộ ra.

Cứ như vậy, đêm hôm đó cùng nhau đi về nhà Haruna.

3 nhận xét:

  1. * ôm lều đi vô* *cắm* *phủi mông ngồi xuống* *há mồm ngóng*

    chời ơi Apri dữ quá :v mới nói cái là up liền 2 chương luôn :v quá dữ quá dữ =]]

    chương này Mariko nham hiểm ghê ề :v :v :v :v làm thần tình yêu đưa 2 bạn đến với nhau =]]

    mà cái đoạn kem trà xanh lúc sau là thế nào nhỉ :v đoạn đấy hơi khó hiểu =]] Nyan là thấy Yuu k thích kem trà xanh nên ra tay giúp đỡ hay là thế nào :v

    cái đoạn Yuu chửi Mariko cũng tếu nữa "mốt sẽ chui vô phòng lấy hết đồ gấu trúc đưa cho Chan" :v chời ơi kawaii :v :v

    ơ mà chưa gì đã rủ nhau về nhà thế rồi á =))))) có khi nào chương sau có cảnh nóng hông á =))) á á á á á =))))))

    Trả lờiXóa
  2. Mariko nham hiểm có số có má rồi =]]

    Cái đoạn bánh kem trà xanh là vầy, Mariko xung phong [đòi] kêu món tráng miệng, chả hỏi Yuu thế nào mà kêu luôn cho 3 người. Yuu nhà ta chúa ghét trà xanh =]] [có clip ấy], xụ mặt xuống một đống, định kêu đổi thì có ai đó nhanh mắt thấy được, thế là liền hi sinh không ăn bánh trà xanh nữa để có cớ cho bạn nhà mình đổi luôn. Thật tội là bạn ngơ ấy lại cự kì thích ăn bánh trà xanh. Thế mới thấy, yêu là hi sinh ghê luôn chứ =]]

    Trả lờiXóa
  3. Yuu không thích bánh trà xanh thì Hip biết nhưng Hip không biết là Nyan lại thích =)))

    chị mèo hy sinh cho Yuu đáng yêu quá quá quá chời ơi o(≧▽≦)o Yuu ngố tàu cũng đáng yêu nữa =)) tự nghĩ Nyan có người yêu xong tự buôn đáng yêu dã man o(≧▽≦)o

    mà chưa gì đã rủ nhau về nhà thế này có khi nào chap sau có cảnh nóng hông vậy =))))))

    Trả lờiXóa