22 tháng 10, 2012

Nên làm gì đây nhỉ?


Không biết


Khi không tiếp xúc với người khác, tôi bắt đầu suy nghĩ. Nhiều lắm, vô định lắm, và khó nói.


Ngay trong lúc này đây, tôi đang tự hỏi cảm giác này là sao, nó tên gọi là gì, nó bắt đầu từ đâu, làm thế nào để gạt bỏ.


Không có khả năng, và thế là tôi để nó tuôn chảy bất tận trong trí não mình, rồi tràn ra cả thân xác, bao trùm mọi giác quan.


Những ngày như thế này, mọi tri giác của tôi hầu như là thứ bỏ đi hết. Vẫn biết đau, biết mệt nhưng lại không thể hiện được ra.


Nếu như ngày thường, đau sẽ khóc, mệt sẽ rên, giờ chỉ đơn thuần " Đau, ừ thì đau. Mệt, ừ mệt thật "


Dường như khi giam mình trong một không gian nhỏ, nhận thức của tôi sẽ thoát khỏi đó và tìm vấn đề lớn hơn để suy nghĩ. Không gian càng nhỏ, nhận thức càng lớn và ngược lại.


Vậy tức là để không phải nghĩ gì nhiều, tôi chỉ việc tìm một chỗ nào đó thật rộng và đơn giản là đứng đó, ngồi đó, hoặc lê lết ở đó. Nhưng việc di chuyển ra khỏi không gian trong những ngày này là bất khả thi. Tôi hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát bản thân cho những việc đơn giản, không nhớ mình đã nói gì, làm gì dù tôi ra vẻ đang bình thường.


Vậy nên tôi ghi lại. Và ít nhất là tìm chỗ nào đó để lưu trữ nó. Thật kinh ngạc là tôi còn đánh máy được trong khi lại không thể nhấc chân ra khỏi không gian. Nghĩa là nếu còn ở trong không gian, tôi vẫn làm được việc một người bình thưởng có thể làm.


Chẳng hiểu tại sao, những ngày gần đây khi thức dậy, tôi lại như thể sắp chết. Không phải là ý niệm tinh thần, mà đến từ thể xác. Cơ thể giống như bị rút hết sức lực, không thể nhấc mình dù chỉ 1cm, đầu óc trống rỗng như thể [ tôi là tôi của lúc đó ], không hề tồn tại trước giờ, chỉ là [ lúc đó ] mà thôi.


Tôi lại chìm vào giấc ngủ, không mơ. Cứ lặp đi lặp lại như thế đến khi tôi nhớ ra được mình là ai.


Hình như đã được 1 tuần, cái lẩn quẩn đấy chưa rời bỏ tôi mà đi. Dù sao thì trước giờ chẳng có cái nào nằm trong khái niệm [ lẩn quẩn ] lại chịu bỏ tôi lại cả, dù tôi có ao ước hay cầu xin nó bao nhiêu lần thì kết quả cũng thế.


Tôi bị kẹt với [ lẩn quẩn ].


Hôm nay tôi nghe [ Liti ] 4 lần. Khóc ra nước mắt 1 lần và 5 giây sau thì quên mất mình tại sao lại khóc.


Nước mắt giờ trở nên thật rẻ mạt, hoặc chí ít là trong những ngày này, khi tôi chẳng thể nhớ tại sao lại khóc.


2 ngày nay ăn thật nhiều để làm mất đi cảm giác khó chịu ở dạ dày, rồi lại nôn ra hết. Tôi không thích cảm giác thể xác ngập đầy thức ăn, có chút ngập ngụa.


Tôi đang đọc [ Nhảy Nhảy Nhảy ]. Chẳng gì có thể bế tắc hơn văn chương của Haruki Murakami. Không lối thoát. Chấm hết. Chẳng còn gì ngoài một đống câu hỏi mà tự bản thân phài lao lực mà trả lời. Chưa ra thì cứ gọi là bế tắc. Thế thôi.


Hối hận vì đến với Haruki quá sớm, đáng lẽ nếu sống được đến tuổi 20, tôi mới được chạm tay vào sách của ông.


Tôi bắt đầu sợ cảm giác mỗi sáng thức dậy với những giây phút chẳng thể lần ra được mình là cái giống gì trên cõi đời này. Tôi bắt đầu sợ cái không gian tự qui định cho mình. Nhưng cũng tự hỏi, ngoài nó, tôi có thể tồn tại không.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét