12 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 12}

- Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 3 -

【Trong TV nói là thật sao? 】Mẹ đang xem TV nghe được tin tức, liền gọi cho tôi.

【Trong TV nói cái gì?】Tôi hỏi bà.

【Nói con cùng Yuko là quan hệ đồng tính gì đó…】

【Không cần tin đâu.】Tôi cười,【Là người ta dựng chuyện lên thôi. Con cùng Yuuchan chỉ là bạn tốt.】

【A, là vậy sao.】Bà nói,【Bất quá, quan hệ của hai đứa thực sự rất tốt a.】

【Vâng.】Tôi gật đầu.

【Bạn thân sao?】Bà hỏi.

【Chính là như vậy.】

Đến lúc nào mới có thể nói ra.

Đôi khi tôi vẫn tự hỏi mình như vậy.

Đại khái là cả đời này sẽ không bao giờ nói ra đi.

Nỗi bất an của Yuko, tôi có thể cảm thấy được rất rõ ràng, nhưng dù cho cậu ấy chính miệng nói ra lời hứa hẹn, dù cho cậu ấy có thể thực hiện lời hứa hẹn đó, nhưng mỗi khi đứng trước mặt cậu, tôi vẫn không thể nào mở miệng. Đây là chuyện không thể nói, nhưng có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ cùng cậu ấy nhắc lại chuyện này.

Lễ mừng năm mới năm nay, tôi cùng Yuko đều không trở về nhà thăm bố mẹ.

——————————————————

Lễ năm mới, Yuko được phép nghỉ ngơi hai ngày, buổi tối Yuko lái xe đưa Haruna về nhà, sau đó sẽ ngủ luôn ở nhà cô. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng ngủ lại nhà Haruna, Yuko vừa lái xe vừa cười đến có chút kỳ quái, cả một thân tỏa ra hơi thở khiến Haruna cảm thấy thực mờ ám, hơi thở ám muội này rốt cuộc là cái gì, mãi đến sau khi tắm xong cô mới hiểu được.

“Yuuchan, áo choàng tắm của tớ đâu?” Haruna đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng tắm nhưng không thấy.

Bình thường đều để ở trong đây, hôm nay vì sao lại tìm không ra.

“Ở bên trong a ~” Yuko đứng bên ngoài phòng tắm trả lời.

Haruna lại tiếp tục tìm, phát hiện ra, nơi mọi hôm cô vẫn để áo choàng tắm, hiện tại chỉ có một chiếc… áo sơ mi nam.

“Yuuchan.” Haruna hít sâu vào một hơi, “Áo choàng tắm của tớ ở đâu rồi?”

Yuko ôm áo ngủ của Haurna nằm lăn lộn trên giường: “Để ở trong đó a ~”

“Yuuchan.”

Giơ tay: “Có!”

“Đưa áo choàng tắm cho tớ.”

“A ~~~ vất vả lắm mới chọn được đồ thích hợp như vậy, Kojima-san mặc cho tớ nhìn một cái thôi a ~”

“Cậu đúng là đại thúc!”

“Hắc hắc hắc.” Vẻ mặt người bị kêu là đại thúc lúc này thật làm cho người ta không biết phải miêu tả thế nào. “Kojima-san ~”

Bên trong không tiếng động.

“Kojima-san ~”

Mặc đi ra a ~

Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, Haruna rốt cuộc bước ra ngoài.

——————————————————

Kojima-san mặc áo sơ mi rộng thùng thình, mái tóc dài ướt sũng buông xuống vai, mặt hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt vạt áo sơ mi, lắc đầu cắn môi, hỏi tôi:【Áo choàng tắm của tớ đâu?】

【Không xong rồi, không xong rồi ~~~~~~】Tôi ôm mặt kêu to, bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp sự đáng yêu của Haruna. Haruna đáng yêu như vậy, trong nháy mắt làm tôi có ý nghĩ thực không xong rồi.

【Mặc như thế này, nhìn có được không?】Haruna xấu hổ hỏi.

【Quá được, quá được!】

【Thích không?】

【Thích!】

【Đáng yêu?】Thoáng đem mặt chuyển hướng, mắt nhìn vào tôi.

【Ừ!】

【SEXY?】

【Ừ!】VERY SEXY! Haruna vạn tuế!

Haruna chu miệng, trừng mắt nhìn:【Hôm nay Yuuchan ngủ ngoài sofa?】

【Ừ!】Tôi không chút do dự gật đầu.

Vì vậy tôi buổi tối liền ngủ trên ghế sofa ở ngoài phòng khách.

————————————————————

【Yuuchan nhỏ nhắn, ngủ trên ghế sofa bộ dáng thực đáng yêu. Bởi vì cậu ấy đã ngủ nên sau khi đắp chăn cho cậu ấy, tôi cũng không có ý định đánh thức cậu dậy.】

————————————————————

Sáng sớm thức giấc đã thấy Yuko rời đi từ rất sớm, trên mặt bàn có đặt một mẩu giấy: Sata nói có chuyện gấp, phải về công ty trước. Hôn cậu ~

Cười cười, bắt đầu làm bữa sáng. Ra cửa lấy tờ báo tin tức sáng, lật đến phần tin tức giải trí, bỗng nhiên ngừng lại.

Tiêu đề cực lớn, viết 《 Oshima Yuko tỉ mỉ chọn áo sơ mi nam, Kojima Haruna chỉ là quân bài để che dấu? 》

Phía dưới còn có ảnh chụp Yuko đang tỉ mỉ chọn y phục.

Haruna “Xì” một tiếng rồi nở nụ cười.

—————————————————————

【Xin hỏi, thực sự có chuyện này sao?】

【Xin hỏi, y phục là cho ai? Bạn trai sao?】

【Kojima Haruna kỳ thực chỉ là để che giấu sao?】

【Kỳ thực sớm đã có qua lại với đàn ông sao?】

Bị hàng loạt câu hỏi vây quanh, Yuko chỉ cười, sau đó khôi phục trạng thái đứng đắn, sau đó lại cười. Cứ như thế lặp đi lặp lại thật nhiều lần, mới vươn đầu lưỡi liếm liếm môi:【A, không có chuyện đó đâu.】

【Vậy áo sơ mi đó là cho ai?】

【A, cái đó a.】Yuuchan cười một hồi,【Là quà năm mới tặng anh trai.】

Người luôn suy xét cẩn thận như Yuuchan, thỉnh thoảng cũng sẽ ngoài dự kiến trở nên thật bất cẩn. Từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy, làm cho người ta nhịn không được mà lo lắng.

Thân hình nhỏ bé bị biển người vây quanh, mỉm cười trả lời câu hỏi của ký giả. Tôi biết Yuko có thể ứng phó được với cục diện này, nhưng chỉ trong một tích tắc, tôi thực muốn cậu ấy nhanh một chút có thể trở lại bên tôi.

——————————————————————

Yuko trở về đã là lúc chạng vạng. Bị phóng viên truy vấn, bị Sata giáo huấn, bị công ty cảnh cáo, thật nhiều chuyện rối ren xảy ra làm cho mấy ngày nghỉ hiếm hoi trôi qua thực lãng phí. Lái xe trở về nhà, vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt chính là Haruna đang đeo tạp dề. Haruna lúc này đang đem thức ăn được chuẩn bị sẵn sàng dọn lên bàn, nghe được tiếng mở cửa liền đưa mắt nhìn, sau đó dịu dàng mỉm cười: “Về rồi sao?”

Yuko sửng sốt một chút, đem túi ném tới trên mặt đất, chậm rãi bước tới, trước ánh mắt có chút ngạc nhiên của Haruna, vòng tay ôm lấy hông cô, mặt vùi trước ngực của cô nàng.

“Phải làm sao bây giờ?” Thanh âm của nàng rầu rĩ, giọng nói trời sinh trầm ấm khàn khàn, “Hiện tại đều cảm thấy nếu không có Haruna, tớ sẽ không sống được.”

Haruna vỗ đầu Yuko: “Không được nói bậy.”

“Đau quá!” Yuko đưa tay xoa xoa đầu, vẫn dính chặt lấy Haruna không buông.

“Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Yuko lúc này mới buông ra, chạy đến bên vòi nước.

——————————————————————

【Tuy rằng thoạt nhìn rất MY PACE, nhưng kỳ thực, khi thực sự quan tâm đến ai, sẽ trở nên rất dịu dàng, hơn nữa còn rất cẩn thận.】Miichan như vậy nói,【Cho nên, nếu như chị ấy thực sự thích ai đó, người kia nhất định sẽ hạnh phúc đến nỗi làm người khác phải đố kị.】

Takahashi gật đầu:【Chính xác là như vậy. Trước đây khi Yuko quấn lấy, Kojima-san sẽ hoặc là phản kháng, hoặc là không thèm phản ứng. Thế nhưng gần đây, cư nhiên lại cảm thấy được chị ấy thoáng có chút chủ động. Chẳng hạn như lần trước Yuko bị ốm, cả người sốt cao, Kojima-san làm việc cả ngày rõ ràng đã mệt chết đi được, hẳn là đã phải về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng lại về nhà nấu cháo đặc biệt rồi mang qua cho Yuko!】

【Đó là vì Yuuchan kêu đói, nhưng lại không chịu ra ngoài mua đồ ăn nha!】Haruna cười nói,【Chị trước đây cũng có làm sủi cảo cho Miichan mà!】

【Nhưng hôm đó khi luyện tập, em thấy chị mệt mỏi đến mức mắt đều đã muốn nhắm lại! Mệt như vậy mà chỉ vì một cú điện thoại của người kia liền chạy qua bên đó, quả thực là mẫu bạn gái hoàn hảo a!】

Haruna cười lắc đầu:【Không phải vậy đâu. Là bởi vì khi đó Yuuchan thanh âm nghe thật đáng thương ——】

【Cho nên quả nhiên đúng là mẫu bạn gái điển hình đi!】

【Không phải rồi!】

Rất dịu dàng mà cẩn thận, Haruna là người đáng yêu nhất thế giới này, bởi vì lo lắng cho tôi mà đặc biệt tới đây. Chắc tôi phải là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi, nhất định sẽ có thật nhiều người đố kị với tôi. Thế nhưng biết phải làm sao bây giờ, Haruna chỉ có một, hơn nữa cô ấy lại là của tôi.

Gối đầu lên lòng Haruna, ở thanh âm ôn nhu, chậm rãi mà chìm vào giấc ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét