1 tháng 3, 2013

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 10}


Một phần tâm trạng không tốt, chín phần còn lại là lười. Mọi người vui vẻ.

Atsuko Side

Có thể thích một người, có thể đem tình cảm này nói rõ với đối phương, là một chuyện vô vùng hạnh phúc đi, bởi vì đối với ta, thời điểm muốn nói ra "Thích" thì đối phương đã rời đi, cho nên hy vọng người bên cạnh có thể hạnh phúc, xin thật tốt quý trọng cơ hội "Có thể nói ra khỏi miệng" như vậy.

Tiết thể dục hôm nay là chạy khảo nghiệm 400 mét.

Trạng thái của Yuko lão sư vẫn giống như thường ngày, trong tiết sẽ chỉ ra yếu điểm khi chạy của các bạn học.

Mặc dù nói như vậy……

Nhưng thật là giống có tinh thần sao, tổng cảm giác hai ngày nay có dáng vẻ một mực đang phiền não chuyện gì đó.

Nghe Haruna lão sư nói, buổi trưa ngày hôm đó tới trễ là vì ở phòng y tế nghỉ trưa, nhưng từ đó tới nay cũng chưa từng ghé qua, không chỉ như thế, hoàn toàn là dáng vẻ lẩn trốn Haruna lão sư.

Ân, có điểm kì lạ.

Sau khi Mariko rời đi, càng thêm hiểu ý nghĩa của từ "Quý trọng", hoài niệm quá khứ tốt đẹp ở cùng nhau, cũng hết thảy quý trọng người bên cạnh, đối với việc chứng kiến lần đầu tiên gặp mặt của Haruna lão sư cùng Yuko lão sư, cũng hy vọng hai người này sẽ hạnh phúc.

Bây giờ thì còn trong giai đoạn tương tư lẫn nhau.

Có lúc sẽ cảm thấy người lớn không thẳng thắn bằng trẻ con.

Các bạn học xung quanh, mặc dù là học sinh, nhưng lại có dũng khí đem tâm ý nói rõ với người mình thích.

Bất quá mỗi lần nghĩ tới, sẽ lập tức tìm cách phủ nhận.

Không thẳng thắn như vậy, đại khái không liên quan tới tuổi tác đi.

Mình cũng không phải là người thẳng thắn, nếu không cũng sẽ không ở ngày Mariko rời đi, chẳng qua chỉ là một mực ôm nàng khóc.

Cuối cùng cũng không nói câu gì, trong khi rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với Mariko.

Bây giờ thì không biết lúc nào mới có cơ hội nói rõ.

Nho nhỏ thở dài.

Mỗi lần than thở sẽ bị Yuko lão sư nói "Giống như người lớn một dạng, trẻ con không có nhiều chuyện phiền não như vậy đâu a".

Lớp mười một thì còn là trẻ con gì chứ?!

Điểm này, Mariko cùng Yuko lão sư cũng không khác biệt lắm, luôn đem ta biến thành trẻ con.

Dựa theo số thứ tự hàng chạy bộ, ta thứ hai, cho nên rất nhanh liền kết thúc kiểm tra.

Công việc bấm giờ tính điểm là do ủy viên thể dục phụ trách, Yuko lão sư ngồi trên khán đài quan sát bạn học chạy bộ.

Mặc dù biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc nhìn bạn học có hay không cải thiện, nhưng ta quen thuộc con người này nên biết rõ, loại biểu lộ này chính là báo hiệu Yuko lão sư đại khái đang thả hồn đi đâu mất rồi.

Thật hiếm thấy, Yuko lão sư sẽ ở lớp học ngẩn người như vậy, đến nay thì xác định toàn bộ đều vì Haruna lão sư, quả nhiên là có điều cổ quái đi.

"Yuko lão sư!"

Đứng bên cạnh năm phút mà nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, xác định Yuko lão sư là đang ngẩn người, liền đứng ở phía sau nàng cố ý lớn tiếng kêu.

"Oa a!" Yuko lão sư bị giật mình, xoay người lại nhìn ta, sau nhất thời cau mày, "Acchan, ngươi làm gì ở đây?"

"Yuko lão sư không lên lớp đi, lại là còn ngồi đó làm gì?"

"Ai ——"

Yuko lão sư thở dài, quay người lại ôm đầu gối, cằm đặt lên trên, không trả lời vấn đề của ta.

Chạy đến trước mặt nàng ngồi xuống, nhìn vào mắt nàng, "Có chuyện phiền muộn với Haruna lão sư sao?"

"Sao?"

Nghe ta nói, Yuko lão sư lộ vẻ mặt kinh sợ.

Yuko lão sư chẳng lẽ lại cho rằng chuyện nàng thích Haruna lão sư không có ai biết hết sao?

Đưa tay sờ trán, cảm thấy muốn than thở với ta.

Sa vào tình yêu thật đúng là ngu ngốc đây, bởi vì toàn tâm chú ý nhất cử nhất động của đối phương, cho nên đối với những chuyện khác ngược lại hoàn toàn chú ý không tới.

Suy nghĩ một chút biểu hiện của Yuko lão sư, cảm thấy Mariko biết Yuko lão sư thích Haruna lão sư sớm hơn ta cũng không chừng.

Phải nói người ngoài cuộc sáng suốt hơn.

"Acchan?"

Trầm mặc sờ trán thời gian lâu, Yuko lão sư không nhịn được cau mày một cái.

Chờ ta lấy lại tinh thần, Yuko lão sư dùng biểu lộ vô cùng nghi ngờ nhìn ta, "Tại sao, Acchan lại hỏi chuyện của Haruna?"

"Yuko lão sư thích Haruna lão sư phải không?"

"Ôi??"

"Tại sao có loại này biểu lộ, là ta nói sai nên giật mình, hay là nói đúng liền giật mình?"

"Thì, thì......Tại sao phải biết?"

"Nói thẳng ra Yuko lão sư bây giờ đang phiền não cái gì đây? Đi dạy một mực không chú ý, làm học sinh mà nói, cũng sẽ cảm thấy bối rối."

"Xin lỗi."

"Nguyên cớ chi? Đang phiền não chuyện gì đây?"

"Tỏ tình."

Yuko lão sư đem mặt vùi vào hai tay đang ôm đầu gối, truyền tới thanh âm buồn buồn.

"Tỏ tình? Tại sao phiền não? Lo lắng nói ra Haruna lão sư sẽ không tiếp nhận sao?"

"Không phải, dù cho Haruna không chấp nhận, ta cũng sẽ nói, chẳng qua là hy vọng có không khí cùng hoàn cảnh tốt một chút a."

Muốn tìm cơ hội và địa điểm tốt để tỏ tình, loại ý nghĩ này có thể hiểu được.

"Nhưng Yuko lão sư ngươi có cần một mực lẩn trốn Haruna lão sư không, cái này rất kỳ quái đi."

"Hắc......” Yuko lão sư ngẩng đầu, đưa tay xoa lông mày, "Khi nhìn nàng, ta liền trở nên ngượng ngùng, thời điểm muốn tỏ tình, chưa kịp nói ra mà nhìn thấy nàng, buồng tim cũng sẽ đập nhanh không ngừng."

"Xấu hổ đến loại này, Yuko lão sư ngươi thật sự có dũng khí bày tỏ sao?"

"Không nên nhìn ta như vậy."

"Được rồi. Muốn địa điểm tỏ tình như thế nào đây?"

"Nghĩ ra được thì không cần phiền não như vậy a."

"Thật ra thì, bất kể ngươi ở đâu bày tỏ, ta tin Haruna lão sư cũng sẽ tiếp nhận......"

"Cám ơn Acchan."

Yuko lão sư ngẩng đầu cảm động.

Rõ ràng cho rằng ta chẳng qua đang an ủi nàng a!

Thiệt là.

Lời ám chỉ không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là đổi phương pháp.

"Yuko lão sư, ngươi nghĩ xem, nếu như Haruna lão sư muốn tiếp nhận lời bày tỏ của ngươi, bất kể ở chỗ nào nàng cũng sẽ tiếp nhận, nếu như Haruna lão sư không thể tiếp nhận, dù có ở bất kỳ chỗ nào cũng sẽ không thay đổi được kết quả?"

"Mặc dù là nói như vậy......"

Đầu Yuko lão sư lại thấp xuống.

"Nhưng, ta hy vọng cho Haruna một hồi ức đẹp, để nàng có thể tốt đẹp nhớ lại."

Chợt hiểu, đây là tư tưởng thận trọng.

Bởi vì coi trọng người ấy, nên đối với chuyện bày tỏ trọng yếu cũng không thể coi thường.

Cho dù không chiếm được tình cảm của ngươi, cũng không hy vọng lần tỏ tình này ở trong ngươi lưu lại bất kỳ ấn tượng xấu nào.

Sẽ một mực cân nhắc nghĩ tới nghĩ lui từng chữ lời bày tỏ, sẽ ở trong đầu hiện lên cảnh tượng khi ấy, thích một người cũng sẽ trở nên nhát gan đi.


Hiểu ra phiền não của Yuko lão sư, an tĩnh ngồi xuống bên cạnh, chờ thi kiểm tra 400 mét xong, sau đó tránh né chơi đá cầu, tiết thể dục liền kết thúc.

Tan lớp, nhìn Yuko lão sư dáng vẻ ủ ê liền không nhịn được thở dài, tài liệu tối hôm qua còn chưa có giao cho Haruna lão sư, bây giờ trước hết đi tới phòng y tế đã.

Chạy về phòng học cầm tài liệu, nhanh chân bước tới phòng y tế, gõ cửa nhưng bên trong lại không có phản hồi, cảm thấy có lẽ là mình đập cửa quá nhỏ, lại dùng lực gõ mấy cái, vẫn không có phản hồi.

Chẳng lẽ không có ở phòng y tế sao?

Đẩy một cái cửa liền mở ra, không khóa.

Kết quả, chẳng qua là Haruna lão sư ngồi ở bàn làm việc ngẩn người không có nghe thấy mà thôi.

Uy , hai người này sao lại giống nhau đến thế.

Muốn đem tài liệu đưa cho Haruna lão sư,  theo hướng nàng nhìn ngoài ra cửa sổ ngẩn người.

Đúng là có thể nhìn thấy thao trường.

Haruna lão sư xoay đầu lại nhìn ta, không có đưa tay nhận tài liệu, "Yuko...... vừa nãy khi dạy học, tinh thần không được tốt lắm, có chuyện gì sao?"

Vẫn luôn ở nơi Yuko lão sư không biết, yên lặng chăm chú nhìn nàng.

Thời điểm này, ta có phải hay không cần giúp một chuyện?

Ý nghĩ của Yuko lão sư mặc dù có thể hiểu, nhưng một mực lẩn trốn Haruna lão sư cho đến khi bày tỏ cũng quá là hành hạ người ta đi.

"Yuko lão sư......"

Đem tay đặt tài liệu lên bàn, lộ ra một nụ cười.

"Thích một người, hiện đang suy nghĩ thế nào hướng nàng ta bày tỏ."

Haruna lão sư sững sờ, nhưng cũng chỉ là ngẩn người trong giây lát, rất nhanh nhìn ta cười một cái, "Như vậy phải không? Hy vọng nàng có thể bày tỏ thành công."

"Ta cũng hy vọng thế."

Cười nháy mắt một cái.

Xin cho phép ta làm người xấu một lần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét