11 tháng 11, 2012

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 1}

大声ダイヤモンド
[Tiếng hét kim cương]

Tác giả: 小_泫 [Tiểu_Huyền]

Thể loại: Hiện đại, Bách hợp, HE

Couple: KojiYuu, AtsuMari 

Edit: Tôi

Dịch: QT thúc thúc, Vietphrase đại nhân, Google ca ca

Link: http://tieba.baidu.com/p/1848589421

Lảm nhảm: 

12 chương chánh văn + 3 chương ngoài lề, dự đoán gần 80 trang word, hiện tại tới trang 65 - chương 11. Một quá trình lười biếng và cao hứng.

Lúc đầu dự định up hết một lần, rồi tự bản thân cảm thấy đọc sẽ không nổi, phải biết yêu thương đôi mắt khi nó đã sắp hết thấy đường. Vậy là mỗi lần đăng 1 chương.

Một câu chuyện thơ mộng và đẹp, diễn tiến có phần nhanh nhưng thực chất, bạn tác giả cũng chỉ ý định viết đến khi tỏ tình, ý như là chuyện ngày xưa, mở đầu cho một chuyện tình đẹp, dù không biết rằng sau đó có sống tới răng long đầu bạc hay không, cũng phải chờ xem nỗ lực của Tiểu Ưu và Haruna.

Mariko - Acchan, cặp đôi không tưởng của AKB nhưng lại được các bạn Trung nhắc tới khá nhiều. Các couple phụ của bên KojiYuu chưa thấy AtsuMina, có chút không hiểu.

Một Yuko lão sư chết nhát
Một y tá Haruna bừa bộn
Một Mariko lolicon
Một học sinh Acchan muốn làm người lớn

Ừ, tất cả tạo nên một tiếng hét kim cương vang vọng, khúc ngân ca cho những tình yêu đơn phương, nhưng không hề bắt đầu từ một phía. Như một tách trà chiều cho những ai hay chậc lưỡi "Giá như".
------------------------

Thích loại tình cảm như thế này, nếu như không nói ra, liền vĩnh viễn cũng không thể bày tỏ.


Chương thứ nhất


Haruna Side


Có lẽ lần đầu tiên gặp đã thích, ánh mắt trong trẻo đơn thuần, Haruna một chút chống cự đều không có.


Y tá và thầy thuốc lui tới trên hành lang bệnh viện trông có vẻ bận rộn hơn thường ngày. Đang chuẩn bị công việc, Kojima Haruna đứng trong phòng nhìn dụng cụ trên bàn một lần nữa, xác định không quên gì, an tâm ngồi xuống ghế.


Hôm nay là hoạt động hợp tác thường niên của bệnh viện với trường phổ thông trung học, đưa giáo viên cùng học sinh tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kì một năm một lần.

"Haruna đã chuẩn bị tốt hết rồi sao?"


Tại cửa, xuất hiện thân hình nhỏ bé mặc áo choàng trắng, trên đầu còn gắn nơ kết cực kì không hợp với tác phong của một vị thầy thuốc. Đi ngang qua phòng nhìn thấy Haruna ngồi trên ghế nghỉ ngơi, liền dừng bước hỏi chuyện.


"A, Takahashi Minami......"


Kojima Haruna phục hồi ý thức, ngẩng đầu lên đưa mắt về phía thầy thuốc Takahashi Minami, dừng lại nơi cái nơ kết.


"Thầy thuốc Takahashi Minami, hôm nay nơ kết, có phải so với mọi ngày lớn hơn?"


Haruna dùng giọng nghi ngờ, rất cẩn thận quan sát nơ kết.


"Phải không?" Takahashi Minami sờ sờ nơ kết trên đầu, "Chẳng qua là Haruna ngươi ảo giác thôi."


"Rõ ràng là thầy thuốc mà lại mang phụ kiện không phù hợp, có phải hay không sẽ làm cho giáo viên và học sinh mang theo cảm giác không tin tưởng?"


"Ôi chao! Có, có thể như vậy sao!"


Cho tới nay, thẩm mỹ thảm hại của bản thân thường bị thầy thuốc và y tá trong bệnh viện chê bai thậm tệ, làm cho Takahashi lập tức đối với nơ kết hôm nay mình đeo sinh ra hoài nghi, lộ vẻ rất khẩn trương.


Sau khi được Haruna khẳng định chắc chắn, vội vàng rời đi, đại khái là đổi nơ kết khác, cũng không thể trông mong nàng ta sẽ tháo xuống, bởi vì đã từng nói đó mới là con người thật của nàng.

Mặc dù là bị chê bai quá nhiều.


Kojima Haruna quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, cảm giác giống như sẽ có chuyện tốt lành xảy ra làm tâm tình phấn chấn hẳn lên.


Giáo viên cùng học sinh được chỉ định khám riêng, không phải là có đãi ngộ đặc biệt gì, chẳng qua khi làm báo cáo sẽ dễ dàng hơn một chút.

Haruna phụ trách lấy máu cho giáo viên, so với lấy máu cho học sinh dễ dàng hơn nhiều, dù sao cũng là người lớn hết rồi. Mặc dù học sinh không phiền toái gì nhiều, nhưng chung quy là có nữ sinh khóc rống lên lúc lấy máu, khiến y tá khốn khổ không biết nên làm thế nào cho phải.


Số lượng giáo viên cũng không ít, nhưng do động tác của Kojima Haruna vô cùng thuần thục, các giáo viên cũng đều phối hợp, mắt thấy số người đã giảm đi đáng kể.


"Tạm biệt......"


Kojima Haruna chào giáo viên cuối cùng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị đứng lên uống nước, liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới đoạn đối thoại.


"Yuko lão sư, ngươi làm như vậy không được đâu, lấy máu là phần bắt buộc, không thể bởi vì mình là giáo viên mà chạy trốn a."


"Nhưng mà, Acchan......"


Liền sau đó, hai người đã xuất hiện ở cửa. Kojima Haruna quan sát cả hai. Nếu như chỉ nhìn qua khuôn mặt, hoàn toàn không thể phân biệt rõ người nào là học sinh, cũng may, một người mặc đồng phục, còn người kia mặc thường phục.


Đại khái, người đứng ở cửa có thân hình so với bác sĩ Takahashi không hơn là bao, chính là giáo viên, đang im lặng, nhưng mím môi lộ vẻ sợ hãi, lông mày rất sinh động cau lại.


Đứng bên cạnh là một nữ sinh dễ thương. Mặc dù là học sinh nhưng nhìn có dáng vẻ đáng tin cậy, vỗ vỗ vai vị giáo viên, "Yuko lão sư phải cố gắng lên a, rõ ràng là người lớn rồi mà", sau đó hướng mặt Haruna gật đầu, "Thật ngại! Cô y tá, làm phiền ngươi."


Haruna cười cười, chỉ cái ghế cho vị giáo viên kia ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.


"Vậy, Yuko lão sư, ta đi trước nha. Ta còn hạng mục chưa hoàn thành."


Còn chưa bắt đầu lấy máu thì học sinh chuẩn bị rời đi, lão sư kia nhất thời lộ vẻ hốt hoảng, "A, Acchan?"


Mặc dù thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi, nhưng đã là giáo viên, ít nhất cũng trưởng thành đi, nên biểu hiện giống người lớn một chút chứ.


Kojima Haruna không nhịn được quan sát vị tiểu giáo viên, "Rất sợ lấy máu?"

"Ô?"


Giống như là đột nhiên bị Haruna lên tiếng hù dọa, cả người nàng đều rụt lại.


"Không cần sợ, kĩ năng của Haruna rất tốt, hãy tin tưởng sự chuyên nghiệp của ta, quay đầu không nhìn, hoàn toàn sẽ không cảm thấy đau."


Mặc dù sự sợ hãi của nàng làm Haruna có chút tức giận, nhưng cũng chỉ chu miệng một cái, sau đó ngồi xuống kiên nhẫn cùng nàng giải thích.

Yên tâm giáo viên kia không chú ý, nữ sinh kia hướng Haruna nhìn một cái, dáng vẻ rất nghịch ngợm, len lén chạy ra khỏi cửa.


Nhịn không được lộ ra nụ cười, cảm thấy đứa trẻ thật là dễ thương. Kojima Haruna lại chú ý đến việc lấy máu.

"Sẽ bắt đầu đây."


Sau khi nói xong, tâm trạng tiểu giáo viên hồi phục, la "A" lên một tiếng, không biết tại sao lại đỏ mặt cúi đầu xuống, mang phiếu khám bệnh đưa cho Kojima Haruna xem, sau đó liền đem tay để lên bàn.


Thật kỳ quái……


Vẻ ngoài của Haruna nhìn rất hung ác sao?


Mới vừa rồi giống như là bị hù dọa, bây giờ thì lại không thèm nhìn Haruna.

Kojima Haruna không nhịn được lại chu miệng một cái, nhận lấy phiếu nhìn lướt qua, phía trên ghi tên là Oshima Yuko, liếc nhìn người vẫn đang cúi đầu, thật có chút tức giận, thoa thuốc sát trùng có vẻ mạnh hơn mọi ngày.

Đại khái là động tác này nhắc nhở người trước mặt sẽ phải lập tức lấy máu, ngẩng đầu lên lại lộ vẻ mặt hốt hoảng.


Biểu lộ giống với tiểu động vật đó làm cho Kojima Haruna nhất thời mềm lòng, đang muốn nói cái gì đó để làm mất sự chú ý của nàng. Hành lang bên ngoài căn phòng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, là tiếng nổ của bóng bay.

Bàn tay đang đặt trên bàn nhanh chóng rụt trở về, nhưng Kojima Haruna không có chú ý đến, đứng lên nhíu mày một cái, tương đối là xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.


Sau đó liền nghe thấy y tá trưởng quát to, "Minegishi Minami! Ngươi đem bóng bay tới bệnh viện làm gì! Phòng lấy máu ở ngay tại đây, ngươi muốn tiếng nổ vừa rồi làm y tá đem kim đâm vào trong cánh tay bệnh nhân phải không?!"


"Thật xin lỗi! Bởi vì bệnh nhân nhi rất muốn có bóng bay, cho nên liền mang cho nàng một……"


"Bảo vệ không ngăn ngươi lại sao?!"


"Ta, ta mang vào rồi mới thổi."


Quy định của bệnh viện không cho đem theo bóng bay vào, nếu không cũng chẳng phải chui ra đây thổi bong bóng làm gì!


Kojima Haruna dở khóc dở cười, bạn tốt Minegishi Minam của nàng luôn là loại người mơ màng.

Có thể y tá trưởng cảm thấy ở trong hành lang lớn tiếng như vậy là không tốt, liền lôi Minegishi Minami vào phòng làm việc. Kojima Haruna thu hồi sự chú ý, thấy người trước mặt đem thân mình cuộn lại thành một khối trên ghế, Oshima Yuko hoảng sợ.


"Lão sư?"


Thử lên tiếng thăm dò. Bởi vì bờ vai Oshima Yuko run run lên, giống như đang khóc.


Chẳng lẽ là bị tiếng nổ bóng bay hù dọa?

Kojima Haruna có chút bận tâm đi tới bên cạnh Oshima Yuko  đưa tay sờ sờ đầu của nàng, nhỏ giọng hỏi xem nàng thế nào.

"Thật là đáng sợ……"


Giống như được dỗ dành, người trên ghế khóc thút thít, lấy tay kéo vạt áo của y tá, từ từ ngẩng đầu lên.


Trong nháy mắt đại khái là quên hô hấp.

Lông mày vô cùng sợ hãi cong lên, tròng mắt đều là nước, vừa khóc sụt sùi vừa lấy tay lau nước mắt, làm cho cả mặt lấm lem.


Bộ dáng giống như một đứa trẻ đang nhìn Haruna.

Có thể thấy chính mình trong nước ở khóe mắt .

Mặc dù nghĩ như vậy thật là xấu, nhưng dáng vẻ Oshima lão sư sợ hãi bật khóc thật sự rất đáng yêu.
Lỗ tai đỏ lên……

Kojima Haruna lần đầu tiên tức giận lỗ tai của mình.


Cũng may Oshima lão sư sợ hãi quá độ nên không chú ý tới. Haruna lần nữa sờ sờ đầu của nàng, kéo nàng nhích lại gần mình, an ủi "Không sao. Không sao".

Sau đó thừa dịp Oshima lão sư chưa lấy lại tinh thần, hoàn thành luôn việc lấy máu. Oshima lão sư lau nước mắt, sau đó còn khóc thút thít cùng Haruna nói cám ơn.


"Kĩ năng của y tá Kojima Haruna quả thật rất tốt a"


Như vậy khen ngợi Haruna, còn không quên lộ ra nụ cười, răng cửa thật to thoạt nhìn cũng rất dễ thương.

Đừng……
Cho nên ghét lỗ tai lớn như vậy, mà còn dễ dàng đỏ lên a.

Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe chính là không thể gặp lại. Dù sao đây cũng là bệnh viện, không hy vọng gặp lại Oshima lão sư ở nơi này.


Chỉ nghĩ đến việc không thể gặp lại, đã cảm thấy tâm tình xuống cực kì thấp.

Hôm nay gặp được Oshima lão sư đáng yêu, Haruna không biết tại sao lại vô cùng để ý tới nàng.

Hy vọng có thể cùng nàng tiến tới, nhưng không biết làm gì mới phải.

Còn có thể gặp lại được ngươi không?

2 nhận xét:

  1. *lại lò dò đi vào* (/ω\)))

    cái chương này không biết là đọc đi đọc lại đến bao nhiêu lần rồi a \(//∇//)\

    Nyan chết ngay từ cái nhìn đầu tiên đáng yêu quá =))) đọc đến cái chỗ "cơ bản là quên hô hấp" k hiểu sao Hip k nhịn cười được =))) tưởng tượng cái lúc Yuko rơm rớm nước mắt như con cún còn Nyan cứ đứng ngơ ra mà ngắm là bấn loạn không chịu nổi =)))

    Yuko lão sư nhát quá thế này làm sao bảo vệ người đẹp được =))) mà đúng là cái cp AtsuMari nghe khó tin thật nhỉ =)) tác giả cho cả Miichan cả Taka xuất hiện mà cuối cùng Mariko với Acchan lại thành một cặp =)) đúng là đời nhiều chuyện bất ngờ =))

    Trả lờiXóa
  2. Cặp đôi bất ngờ này "dễ thương" lắm ấy! Mấy chương sau sẽ thấy, thật đúng chất Mari Sama Lolicon =]]

    Còn cặp đôi chính là "chết từ cái nhìn đầu tiên" rồi. Chỉ tại nhát cáy nên kéo dài tới tận mười mấy chương, cho chúng ta có cái mà đọc, chứ nhiều chuyện là sáng gặp tối đè nhau ra rồi =]]

    Trả lờiXóa