12 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 8}

- Haruna side phần 1 -

【Hai người đang hẹn hò thật sao.】Miichan đã từng rất nghiêm túc hỏi tôi như vậy.

【Không có.】Tôi quả quyết khẳng định với em ấy,【Thực sự không có.】

【A.】Miichan gật đầu, nhưng tôi nhìn ra được em một chút cũng không tin lời tôi nói.

Quả nhiên, một lát sau, em ấy lại hỏi tôi:【Kỳ thực chị thích Yuko phải không? Không phải là thích kiểu bạn bè, là kiểu người yêu ấy.】

【Ừm… không biết nữa.】Tôi nghiêng đầu, ngơ ngác trả lời có lệ cho qua.


Không chỉ có Miichan, rất nhiều người khác cũng đã hỏi tôi như vậy, cùng với vẻ mặt “ta tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác biết đâu”. Kỳ thực, tôi cũng thực sự không biết. Không biết tôi có phải hay không đã thích Yuko, cũng không biết Yuko có phải hay không cũng thích tôi. Cái người lúc nào cũng đem chữ “Thích” đặt ở trên môi kia, nếu là đàn ông thì nhất định sẽ là một gã trăng hoa đáng ghét. Thế nhưng cậu ấy là con gái, lại còn là một cô gái đáng yêu, cho nên được tất cả mọi người đều nuông chiều.

“Thích” cùng “Thích nhất” rốt cuộc có gì khác nhau, đối với người cũng là con gái như Yuko mà nói, tôi nghĩ, nó kỳ thực cũng không phải là cái gì to tát lắm.

Bất quá, tôi đúng là có điểm thích Yuko. Cái vóc dáng nhỏ bé kia, có một chút rất đáng yêu, cười rộ lên thật ồn ào, lúc nào cũng muốn dính lấy người khác.

Nhưng lúc đó, “Thích” chỉ dừng lại ở tình cảm bạn bè mà thôi.

Nhưng mà, chờ đến lúc tôi phục hồi lại tinh thần, bởi vì không chú ý mà dung túng bản thân, cái loại cảm giác thích này đã ùn ùn kéo đến, vượt qua rất xa những gì tôi dự liệu.

Tôi thích tiểu sóc chuột kia, thế nhưng cậu ấy lại chẳng biết.

——————————————————

– Haruna side phần 2 –

Giống như Takahashi luôn tỏa ra khí chất của một người đàn ông, Yuko cũng khiến người khác luôn có cảm giác muốn dựa vào. Thế nhưng, đó chỉ là trên phương diện cuộc sống, còn trên phương diện tình cảm, luôn cảm thấy được cậu ấy sẽ loạn thành một khối. Cũng có thể là hiểu lầm, mà cũng có thể là thực sự.

Nếu không phải chuyện đấy đã xảy ra, có lẽ tôi đến bây giờ cũng sẽ nghĩ như vậy.

【Thoạt nhìn air-head, nhưng kỳ thực lại là người rất thông minh.】 Đã từng như thế tự đánh giá. Kojima Haruna thoạt nhìn cũng không có ngây ngô đến vậy. Nhưng thông minh cùng xử sự đôi khi là hai việc hoàn toàn khác nhau, lý tưởng cùng hiện thực cũng là hai thứ cách xa nhau rất nhiều.

Rất ít khi nghe được Yuko nói chuyện như vậy, thanh âm rất trầm, chậm rãi, mang theo giọng khàn cùng cảm giác bi thương. Nhận được cú điện thoại kia, ngay lập tức tôi đã hiểu, Yuko nhất định là thấy được chuyện đó. Đột nhiên ân cần hỏi thăm cùng quan tâm, dễ như trở bàn tay đập nát chút kiên cường còn sót lại của tôi. Tùy ý nói một vài câu có lệ rồi cúp máy, sau đó nhịn không được mà bật khóc ra ngoài.

Luôn nghĩ, Yuuchan thực sự rất quan tâm đến tôi đúng không? Đặc biệt quan tâm, không giống với người khác. Rất ngắn gọn mà bình thản tự hỏi mình, tôi bỗng nhiên hiểu được.

Cái người thoạt nhìn thực tùy hứng đối với người khác nói yêu kia, cho tới nay đều luôn cẩn thận từng li từng tí che chở cho tôi. Như vậy cẩn thận, nhưng lại chưa bao giờ nói ra.

Thế nhưng Yuuchan, đã muộn mất rồi.

——————————————————

– Haruna side phần 3 –

Trên sân khấu nhịn không được mà òa khóc. Bởi vì đây là lần cuối cùng đứng trên sân khấu, bởi vì đây là lần cuối cùng được đứng chung một chỗ với Yuuchan, cũng bởi vì lại một lần nữa được nhìn cậu ấy gần như vậy.

Nhiều năm như vậy.

Một Yuko rất hoang mang, một Yuko thực đau lòng.

【Dùng nụ hôn của công chúa chữa khỏi cho tớ đi!】Cậu ấy vẫn thường nói như vậy.

【Nếu như có ngày Haruna chủ động đi hôn Yuko, đại khái chính là tuyên bố kết hôn.】Miichan đã từng nói như vậy.

Tôi nghĩ tặng cho cậu ấy một nụ hôn của công chúa, thế nhưng khi tiến đến gần, lại đột nhiên chao đảo. Tôi không phải công chúa, cũng không phải người có khả năng tùy ý cho Yuko một lời hứa hẹn.

——————————————————

– Haruna side phần 4 –

Nếu như nói cho cậu ấy biết, lúc ấy, khi bên kia buộc tôi tiếp tục hợp đồng, tôi đã bí mật ghi âm lại, không biết cậu ấy sẽ phản ứng như thế nào đây. Đại khái sẽ là vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, rồi sau đó nói “Kojima-san quả nhiên thực sự rất thâm hiểm nha” hay cái gì đó giống vậy. Rồi có lẽ về sau cũng sẽ không dám tùy tiện cùng tôi đắc tội. Tuy rằng mới nghĩ đến đã cảm thấy quả thật rất buồn cười, bất quá cứ để cho cậu ấy tiếp tục làm tiểu vương tử như vậy đi.

“Yuuchan thực sự là tiểu vương tử của Haruna, thực sự tới cứu tớ rồi.”

Đùa như vậy, cậu ấy cúi đầu nói: “Xin lỗi, để cậu phải chờ lâu rồi.”

Sau đó khóc.

“Yuuchan!?” Tôi khi đó đại khái thực luống cuống, đưa tay nghĩ giúp cậu lau đi nước mắt.

Nhưng cậu ấy chỉ nắm lấy tay tôi rồi đặt ở ngực, không ngừng nói: “Xin lỗi tớ đến muộn.” Lắc đầu, nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay tôi không rời.

Đau quá.

“Không có.” Tôi nói. “Người đem Haruna từ cơn ác mộng kéo ra, chính là Yuuchan.”

“Thật vậy sao?” Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, ràn rụa nước mắt. “Hiện tại vẫn còn kịp sao?”

Tôi khẽ gật đầu.

Tới kịp rồi, Yuuchan. Cho dù ký ức về những điều đã qua không thể thực sự xóa đi hoàn toàn, nhưng chỉ cần có cậu bên cạnh, mỗi ngày đều đã quãng thời gian hạnh phúc nhất của tớ rồi.

“Gọi là cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna đi.” Cậu ấy bỗng nhiên nói như vậy.

Tôi chẳng hiểu vì sao mình ngay lập tức lại gật đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét