12 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 5}

- Tiểu vương tử side phần 5 -

Có lần, trên một show tạp kỹ, người dẫn chương trình đã hỏi:【Cô cho rằng cảm giác thầm mến một người là như thế nào.】

【Giống như việc trộn lẫn wasabi cùng chocolate. Mọi người cho rằng nó vừa ngọt lại vừa đắng, nhưng chỉ có người trực tiếp ăn vào mới biết, kỳ thực sẽ là không nhịn được mà rơi nước mắt.】

【Ồ, xem chừng Yuko cũng thật sâu sắc a!】

【Là người khác nói cho tôi biết thôi.】 Lúc ấy chỉ nói có lệ cho qua.

Thường xuyên vào lúc đêm khuya yên tĩnh ngẩn người nhớ tới cậu, sau đó luôn không nhịn được mà rơi nước mắt.

————————————————————


Thời gian đầu, Yuko vẫn cố gắng níu kéo. Nỗ lực quan tâm hỏi thăm về người đàn ông đấy, biết được đó là quản lý cấp cao thuộc công ty của Haruna. Nỗ lực giúp Haruna thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, nhưng dù cô có nói bóng gió như thế nào, Haruna cũng không chịu hướng cô mở miệng. Haruna cự tuyệt rất dịu dàng, nhưng cho dù có dịu dàng thì vẫn là cự tuyệt, toàn bộ công sức nỗ lực của Yuko hết thảy đều trở thành vô ích. Công chúa Kojima Haruna vẫn thực cố chấp, gánh hết cực khổ vào người, dần dần rời xa thế giới của cô.

————————————————————

Một năm trước khi tốt nghiệp, TOP 5 của AKB tham gia show truyền hình, Haruna không ở đó. Người dẫn chương trình hỏi quan điểm của cô về Kojima-san, cô đã nói:

【Việc đó, trong AKB48, tôi cùng Kojima-san quan hệ vẫn là tốt nhất đi ——】

Nữ vương lập tức tuôn trào: 【Đừng có khoe khoang nha!】

【Không phải, không phải đâu. Tôi nói a, chính là quan hệ tốt, đôi khi cũng không rõ Kojima-san trong lòng đang suy nghĩ như thế nào nữa.】

Nữ vương:【Bởi vì Kojima-san thoạt nhìn air-head, kỳ thực lại là người rất thông minh. Chính Kojima-san cũng đã nói qua như thế.】

【Là như vậy sao? Không phải là vì không muốn nói sao?】

Đó là bởi vì công chúa thực rất kiên cường, cũng thực quá cố chấp.

————————————————————

Vì sao lại trở nên như thế này?

Tôi vẫn thường xuyên nghĩ như vậy.

————————————————————

Hai ngày nữa là buổi diễn quyên tiền cứu trợ sẽ bắt đầu, theo lịch diễn thì ngày hôm nay là ngày đến chùa cầu phúc. Vẫn như thường lệ, sẽ có rất nhiều camera quay về phía hai người, yêu cầu hai người tỏ vẻ hoặc thành kính hoặc chân thành tha thiết mỉm cười cầu nguyện.

Rốt cuộc không biết do ai nhắc đến chủ đề này mà có người lại hỏi: “Đêm qua đến nhà Kojima-san nên ngày hôm nay tinh thần mới kém cỏi thế này sao?”

“Chờ đã!” Yuko cười, “Đây là suy luận kiểu gì vậy.”

“Quả nhiên Kojima-san là công rồi.”

“Chờ một chút a!” Yuko dở khóc dở cười, theo thói quen nhíu mày, “Này là cái gì vậy chứ!”

“Kojima-san nhỉ?” Ống kính quay về phía Haruna ở bên này.

Haruna vẫn như trước xinh đẹp chói chang, nghe có người gọi tên mình, cô mới quay sang nhìn vào ống kính, sau đó có điểm ngờ nghệch gật đầu. “Ừ, Haruna là công.” Lại giơ lên nắm đấm. “Đêm qua đem Yuuchan đẩy ngã!” (*đẩy ngã: hiểu nôm na là “ăn sạch”)

“Kojima-san!” Yuko vỗ vai Haruna cười lớn. “Mọi người đừng nghe cậu ấy nói lung tung, lát nữa Shipper KojiYuu lại nổi loạn bây giờ.”

“A, xin lỗi.” Haruna khom lưng áy náy cười, sau đó nói. “Thực ra là Yuuchan đem tôi đẩy ngã.”

“…Kojima…san…”

Mọi người chỉ cười, bởi vì ai cũng hiểu đó chỉ là đùa vui.

“Thực ra là Yuuchan đã giúp tôi đem nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ.” Haruna cúi đầu đối diện Yuko.

“Yuuchan, xin lỗi vì đã bóc lột sức lao động của cậu, lại không thể để cho cậu đẩy ngã, thực xin lỗi.”

“Không cần, không cần.” Yuko khoát tay cười.

Hoạt động tuyên truyền cầu phúc xong, hai người mới có thời gian nghỉ ngơi một lúc. Yuko khí lực so với Haruna nhiều hơn hẳn, thời gian để nghỉ ngơi ngắn ngủi như vậy cũng bị người hâm mộ vờn quanh chụp ảnh, đợi đến lúc thực sự được nghỉ ngơi, đội nhân viên hậu cần đã chuẩn bị xuống núi.

Haruna vừa trở về đứng phía sau.

“Khi nãy đi đâu vậy?” Yuko hỏi nàng.

Kojima mỉm cười nhìn Yuko. “Bí mật.”

Vất vả từ sáng đến tận trưa, lại chịu dư âm từ chuyện tối hôm qua, Yuko ngồi dựa vào Haruna trên xe, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy đã thấy xe đậu ở trước cửa công ty.

“Yuuchan, đến nơi rồi.” Haruna nhẹ nhàng nói.

Yuko dụi mắt ngồi thẳng người dậy. Thắt lưng có điểm đau, đưa tay xoa bóp một chút, cổ cũng rất cứng. Haruna từ phía sau vòng tay nắm lấy bả vai Yuko, chậm rãi giúp cô xoa bóp, lực vừa phải, không mạnh cũng không yếu, thực thoải mái.

“Quay về công ty ngủ thêm một chút đi.” Haruna nói.

“A, không cần.” Nhìn thấy nhân viên thu dọn đồ đạc trên xe, Yuko xoa vai đứng dậy, duỗi lưng kêu “crack” một cái thật to.

“Công ty bên kia hôm nay cũng đã có lịch, đã cùng nhân viên bên đó nói qua, hiện tại phải trở về.” Haruna cũng đứng lên. “Ngày mai gặp.”

“Ừm.” Yuko gật đầu. “Ngày mai gặp.”

Yuko xuống xe, tùy ý đút tay vào trong túi áo khoác. Vừa đưa tay vào đã sờ thấy vật gì, tò mò lấy ra xem.

Là một chiếc túi nhỏ màu hồng nhạt được thắt lại bằng chiếc nơ cũng màu hồng, mở ra, bên trong là một chiếc bùa may mắn.

Vẫn là một ngày bận rộn như mọi ngày, trở về nhà đã là lúc tối khuya. Như bình thường vọt vào phòng tắm xong, nằm trên giường chăm chăm nhìn điện thoại. Vô số lần bấm dãy số kia, lại vô số lần ném điện thoại xuống bên cạnh. Cứ như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, rốt cuộc gửi đi một tin nhắn ——

【Bùa may mắn đã nhận được rồi, cảm ơn Kojima-san nhiều.】

【Nhận được là tốt rồi.】 Một lát sau, bên kia nhắn lại trả lời.

【Ngày mai đi sớm một chút, gặp nhau ở cửa hàng bánh ngọt đi.】

【Tốt.】

Chui vào chăn ngây ngốc một hồi lâu, mới sực nhớ lấy bùa may mắn ra, cẩn thận cất vào trong ngăn kéo. Sau đó tìm chìa khóa, mở ra ngăn kéo tầng thứ hai, từ bên trong lấy ra một xấp giấy tờ.

Chỉ còn một ngày nữa là đến buổi diễn.

Khi Haruna đến đã thấy Yuko ngồi ở đó, vẫn là vị trí mà hai người thích. Haruna tiến đến ngồi xuống vị trí của mình, Yuko khoanh hai tay để trên bàn, rướn người về phía cô, hỏi: “Ngày hôm nay muốn ăn món gì?”

“Sáng sớm không muốn ăn kem lắm.” Haruna nhìn thực đơn một hồi, gọi một phần điểm tâm ngọt và một ly cà phê nóng.

“Ngày hôm nay gọi Kojima-san ra đây, là vì có chuyện này muốn nói với cậu.” Món điểm tâm ngọt được mang lên, Yuko cũng mở lời.

“A.” Haruna múc một miếng bánh nhỏ đưa lên miệng. “Yuuchan muốn nói chuyện gì?”

“Nếu Kojima-san thực sự nghiêm túc muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, thì tớ cũng muốn nghiêm túc đầu tư cổ phần.”

Haruna buông thìa, ngẩng đầu nhìn nàng: “Công ty quản lý đồng ý sao?”

“Không vấn đề, dù sao thì trong hợp đồng cũng không quy định điều này.” Yuko cười rộ lên, lộ ra chiếc lúm đồng tiền đáng yêu. “Kojima-san đã chọn nơi đặt cửa hàng chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy cứ giao cho tớ đi.” Yuko kéo món điểm tâm ngọt trước mặt Haruna về phía mình. “Cái này ăn ngon không, tớ cũng muốn thử một miếng.”

“Ai~ Yuuchan gian xảo quá đi!”

————————————————————

【Bởi vì Kojima-san là người đáng yêu nhất thế giới.】

【Lại nữa rồi!】

【A ~ tớ là thật lòng nghĩ vậy mà.】

【Gạt người!】

【Kojima-san đáng yêu như thế, Yuko nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt.】

【Ai cần đâu chứ!】

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét