12 tháng 6, 2015

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 3}

- Tiểu vương tử side phần 3 -

“Phải cố gắng lên đó a, công chúa của tớ.” Nhào người qua muốn hôn.

“Yuuchan, không muốn!” Cậu cười xoay mặt đi. “Biết rồi.”

“Cùng nhau cố gắng a!”

“Được rồi, được rồi!”

————————————————


Những ngày đầu rời nhóm, Yuko bận đến tối tăm mặt mày. Để mau chóng thoát khỏi cái bóng của AKB, thu hút được sự chú ý của mọi người, lịch trình được sắp xếp không lúc nào được ngơi nghỉ. Có những đêm cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa, sẽ không báo trước mà chạy đến trước nhà của Haruna, đợi cô ấy trở về, lúc sau liền ở trong căn nhà lộn xộn của Haruna, ôm rồi dụi mặt vào người cô ấy lấy thêm sức sống. Yuko rất thích nét mặt của Haruna khi mới từ trên xe bước xuống liền nhìn thấy nàng, gương mặt uể oải sẽ trong nháy mặt tràn ngập hạnh phúc, sau đó dùng thanh âm biếng nhác ngọt lịm gọi tên nàng. “Yuuchan a.”

Yuko sẽ lập tức chạy tới giúp cô ấy cầm túi sách, cười hì hì nói. “Hoan nghênh về nhà, công chúa của tớ.”

Haruna lập tức liền phủ nhận. “Không phải đâu!”

Cho đến một thời gian sau, Haruna thường xuyên qua nửa đêm vẫn không về nhà. Yuko mỗi lần đều sẽ gửi tin nhắn hỏi còn đang bận sao, Haruna vĩnh viễn trả lời “Ừ, đang bận”, hoặc là không về nhà. Yuko cũng đã gọi điện thử, Haruna nếu không tắt máy, cũng sẽ từ chối cuộc gọi của cô.

Thời gian đầu, Yuko cho rằng cô ấy đang có bạn trai. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cũng không hỏi ra miệng. Ngày đó, theo thường lệ đợi cô ấy dưới lầu, ngày hôm đó, cô không hiểu tại sao mình lại kiên trì đến vậy, một mực đứng chờ từ nửa đêm đến tận một hai giờ sáng, nhưng Haruna vẫn không trở về. Thời điểm Yuko cơ hồ chuẩn bị bỏ đi, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại trước cao ốc, cửa xe mở ra, bên trong, một bóng người quen thuộc bước ra.

————————————————

“Em cùng Kojima-san không giống nhau, cô ta ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng có gì thực sự nổi bật. Em có năng lực, lý lịch sạch sẽ, tiền đồ cũng rất tươi sáng, nói là đoá bách hợp quốc dân cũng rất dễ nghe, em cũng hiểu điều này mà phải không.”

“Sata-san.” Yuko đang ăn sushi ngẩng đầu nhìn người đại diện của mình, trên mặt hiếm thấy không nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi. “Kojima-san rất ưu tú, anh không được tuỳ tiện nói cậu ấy như vậy.”

Biểu tình như thế này, đây là lần đầu tiên Sata được thấy. Trong cơ thể Oshima Yuko có cất giấu một con quái thú, tất cả mọi người đều nói như vậy.


Quái thú sao.


“Vậy thì chỉ có thể nói là do số mệnh thôi.” Sata hắng giọng. “Số mệnh của em so với cô ta vẫn tốt hơn vài phần.”

Yuko trầm mặc một hồi lâu. “Sata-san, em muốn mở một tiệm bánh ngọt.”

“Bây giờ sao?” Thế nào mà tự nhiên lại lôi ra chủ đề lạ kì như vậy.

“Ừ.” Yuko lộ ra hai chiếc lúm đồng tiền trên má, rực rỡ tươi cười. “Đặt tên là cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna.”


Sata nghẹn họng nói không ra lời.


Yuko… quả nhiên có một mặt S a.

Kịch bản rất nhanh được quyết định, là vở kịch 《Công chúa ngủ trong rừng 》, đương nhiên Haruna sẽ vào vai công chúa đang còn ngủ say, Yuko diễn vai vương tử vượt qua mọi chông gai thử thách, cuối cùng cứu được công chúa và cả hai sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. Tin tức tiến hành buổi biểu diễn từ thiện vừa mới được công bố đã gây ra một trận xôn xao, shipper KojiYuu vui mừng đến phát điên, ai cũng tuyên bố nhất định sẽ đến ủng hộ buổi diễn. Trang phục rất nhanh đã làm xong, hai bên công ty gọi điện để hai người qua thử một chút, có chỗ nào không hợp sẽ nhanh chóng đem đi sửa lại.

Vì vậy, khi Yuko đẩy cửa bước vào phòng, trước mặt chính là công chúa của cô đang đứng đó. Công chúa nghe được tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy Yuko trong nháy mắt liền cười rộ lên. “Yuuchan a.”

“Công chúa xinh đẹp!” Yuko cũng cười rộ lên. “Vương tử của cậu tới rồi đây.”

“Là tiểu vương tử ư.”

“Chính là tiểu vương tử tớ đây.” Yuko nhào tới trong lòng Haruna, ôm lấy thắt lưng của cô, ở trước mặt mọi người trong tổ hậu cần, ánh mắt cưng chiều cọ mặt vào ngực Haruna. “Thơm quá~”

“Yuuchan, không muốn đâu.” Haruna cười đẩy Yuko ra khỏi người mình. “Nhanh đi thay quần áo đi.”

“Được!”

Trang phục rất vừa người, không cần sửa. Hai người cùng nhau chụp vài tấm hình để làm poster quảng cáo, sau đó bắt đầu luyện tập cho vở kịch. Buổi biểu diễn lần này là vì các em nhỏ bị mất người thân trong đợt sóng thần mà tiến hành, mục đích quyên tiền từ thiện —— đương nhiên cũng là vì tạo dựng hình ảnh —— nên không có quá nhiều tiết mục được chuẩn bị, thành ra 《Công chúa ngủ trong rừng 》nghiễm nhiên trở thành tiết mục chính của cả buổi diễn.

Nhân viên tổ kịch cùng hai người giải thích kịch bản,Yuko cả người dính chặt lấy Haruna, thực nghiêm túc lắng nghe. Cũng không biết là qua bao lâu, Haruna đang bị ôm lấy chậm rãi rút tay ra, rất tự nhiên ôm lấy vai Yuko.

“Vương tử, không cần phải như con mèo nhỏ dựa vào công chúa như vậy đâu.” Người đối diện cầm kịch bản buồn cười nói: nho nhỏ vương tử cùng cao gầy công chúa.


“A!” Yuko bừng tỉnh đại ngộ, vội vã ngồi thẳng dậy, khua chân múa tay cãi lại. “Không phải đâu nha, tôi mới là vương tử! Dựa vào người tớ đây này công chúa!”

Mọi người nhìn cô nàng bật cười.

“Cô nhỏ con quá mà.” Người nọ nhịn không được cười ra thành tiếng.

“Đợi đã!”

“Đúng là thật nhỏ con a.” Mọi người chung quanh cũng cười phụ hoạ theo.

“Đợi đã!”

“Vương tử bé nhỏ a.”

“Đợi đã!” Mắt thấy mọi người cười mình, lập tức nhào vào trong lòng Haruna. “NyanNyan! Bọn họ khi dễ tớ kìa!”

Haruna mỉm cười xoa đầu nàng.

Tiếng cười xung quanh càng phát ra lớn hơn.

Hình Haruna cưng chiều xoa đầu Yuko bị ai đó chụp lại, lúc sau liền được đưa lên blog quảng bá cho buổi diễn.

Tập luyện tiến hành đâu vào đấy, nhân viên hậu cần hầu hết là thuộc công ty quản lý của Yuko, dối với Haruna không hiểu biết nhiều lắm. Sau lần đầu tiếp xúc, mới phát hiện ra người này thoạt nhìn luôn ở trạng thái mơ hồ lơ đãng, lại có thể nhớ lời thoại nhanh không kém Yuko là bao, kinh nghiệm biểu diễn tuy rằng còn thua Yuko một ít, nhưng là cũng rất ổn, có thể nói là rất có tiềm năng. Vị “cựu” thần tượng này vì sao lâu như vậy vẫn chưa lấy lại được vị trí trong ngành giải trí, trong công ty bắt đầu xôn xao nghị luận.

Mà đương sự của chúng ta lúc này một chút xíu cũng không thèm đếm xỉa đến người ta đang xôn xao bàn luận cái gì, bình thản cùng tiểu vương tử ngồi dưới lầu ăn bánh ngọt giải sầu.

“Lần trước nói đến chuyện mở cửa hàng bánh ngọt, Kojima-san là nghiêm túc sao?”

“Nghiêm túc.” Haruna dùng chiếc muỗng nhỏ múc một ít kem ở trong ly. “Tớ rất thích món bánh ngọt a.”

“Cái này là hợp với Acchan rồi nha.” Yuko buồn cười. “Từ bỏ cơ hội tốt như vậy, thật sự là không sao chứ?”

Haruna ngẩng đầu nhìn về phía nàng. “Yuuchan nghĩ như vậy sao?”

“Đúng là nghĩ như vậy.” Yuko nghiêm túc gật đầu. “Cực khổ đến thế nào cũng đã nếm qua, hiện tại cứ như vậy từ bỏ thì thật đáng tiếc.”

“A.” Haruna cúi đầu, chầm chậm múc thêm một ít kem đang tan dần trong ly. “Yuuchan lúc nào cũng luôn nỗ lực, lại kiên trì nữa.”

“A… đúng là như vậy. Bất quá Kojima-san cũng rất nỗ lực a.”

Haruna thoáng cười rộ lên. “Tớ vẫn là thích món bánh ngọt nhiều hơn một chút. ”

“Ai~”

“Yuuchan sau khi làm việc mệt mỏi, muốn cậu sẽ đến cửa hàng ăn món điểm tâm ngọt do tớ làm!”

Yuko cau mày một chút, rất nhanh dãn ra, nở nụ cười. “Được.”
————————————————

【Không cho sờ. 】

【Nhưng rất thoải mái a. 】

【Không muốn! Đi sờ Miichan ấy! 】

【A —— A! NyanNyan đang ghen tị sao? 】

【Tất nhiên là không phải rồi! 】

【NyanNyan quả nhiên yêu tớ a ! 】

【Đừng có tự tưởng tượng lung tung nữa đi ! 】

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét