8 tháng 4, 2013

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 1}

甜品店
[Cửa hàng bánh ngọt]

Tác giả: Sài đại nhân

Thể loại: Hiện đại, Bách hợp, HE

Couple: KojiYuu

Edit: Tôi

Beta: Hip aka Kabi 

Dịch: QT thúc thúc, Vietphrase đại nhân, Google ca ca

Lảm nhảm: 

Một câu chuyện dài ơi là dài, ngọt ơi là ngọt và khiến người ta mệt ơi là mệt =]]

Truyện này đánh dấu sự hợp tác đầu tiên của tôi và Hip. Hi vọng không làm mọi người thất vọng về mặt edit hay beta, còn nội dung thì không cần lo, truyện của Sài tỷ mà lại :))

Truyện sẽ được update chương mới 3 lần/ 1 tuần, vào các ngày 2 4 6, sẽ được up trên cả 2 trang là blog riêng của tôi và blog riêng của Hip (có link ở trên a~), mọi người muốn cắm lều ở đâu cũng được cả, nếu như dư lều và thời gian, thôi thì cả hai nơi cũng tốt, hoan nghênh =))

Vẫn như cũ, không có per nên mong mọi người không mang ra ngoài :)


------------------------



- Tiểu vương tử side phần 1 -

“Ban nãy Yuko cùng Kojima-san hôn môi nha.”

“Đợi đã!”

“Đúng vậy! Khi nãy, Kojima-san nằm sấp ở bên kia nghỉ ngơi, Yuko liền đến cướp đi môi của chị ấy.”

“Không phải vậy! Cái đó, cái đó, Kojima-san ban nãy vẻ mặt còn ngái ngủ, cho nên chị liền, 【Đến giờ lên sân khấu rồi, công chúa 】, rồi dùng nụ hôn đánh thức cậu ấy dậy mà thôi.”

---------------------------------

Công chúa của tớ, cậu hiện giờ đang làm cái gì?

---------------------------------

Công ty quản lý thông báo được nghỉ ngơi một tuần, ngày đầu tiên ở nhà cuộn người trên chiếc giường lớn ấm áp ngủ một giấc dài, đến chạng vạng tối đầu óc có điểm quay cuồng, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại. 

Oshima Yuko mắt nhắm mắt mở lần mò cầm chiếc điện thoại để trên đầu giường. “Tôi nghe đây.”

“Ừ, Yuuchan, là tớ đây.”

Chỉ Haruna mới có thể đem Yuuchan kêu đến đột cùng yêu thương như thế thôi.
Mariko đã từng trêu hai người như vậy.
Giọng mũi mềm nhũn mang theo điểm làm nũng, khiến người khác có cảm giác muốn tan thành nước đến nơi vậy. 

“Nào có~” Haruna mỉm cười phủ nhận. 

“Thật vậy sao, thật vậy sao?” Yuko phấn khích cao hứng chạy lại dính chặt lấy. “Kojima-san cũng yêu tớ sao?”

“Không phải đâu!” Haruna vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Kojima-san!” Yuko hết sức cảm động ngẩng đầu lên nhìn cô, chớp chớp mi.

“Không phải vậy đâu!”

——————————————————

Cảm giác buồn ngủ ngay lập tức liền nhanh chóng biến mất, Oshima Yuko từ trên giường ngồi dậy nghe điện thoại. “Kojima-san.”

“Làm phiền cậu sao?” Thanh âm buồn ngủ mông lung.

“Sao lại thế được chứ?” Cô cười rộ lên. “Kojima-san đích thân gọi điện thoại cho Oshima Yuko, vui mừng còn không kịp a.”

“A.” Từ bên kia truyền đến thanh âm có điểm ngây ngốc đặc trưng. Yuko thậm chí còn có thể tưởng tượng ra ở đầu dây bên kia Haruna đang ngơ ngác gật đầu như thế nào.  

“Yuuchan.” Cậu ấy nói. “Cùng ra ngoài chơi đi.”

“A.” Yuko đưa tay vò tóc, đầu óc còn chưa hết quay cuồng.

“Marichan, Acchan, cùng Takamina cũng sẽ tới.” Bên kia như cũ vẫn là thanh âm ngây ngốc truyền đến. “Yuuchan, ngày mai có rảnh không?”

“Ừ, rảnh.”

“Thật tốt quá.” Haruna nói. “Vậy sẽ tới sao?”

“Ừ.” Cô gật đầu, cũng không quản người đang nói chuyện với mình kia có thể hay không nhìn thấy. “Nhất định sẽ đi.”

Buổi sáng ngày thứ hai, đến tiệm thịt nướng quen thuộc gặp mặt mọi người, khi Yuko đến, Acchan cùng Haruna cũng đã ở đó.
Haruna cách một lớp cửa sổ thuỷ tinh hướng cô vẫy tay, nụ cười vẫn như trước thực rực rỡ. 

“Yuuchan! Ở đây, ở đây!”

Cách một lớp thuỷ tinh còn có thể loáng thoáng nghe được thanh âm của cậu ấy.
Acchan nghe thấy cũng liền hướng cô vẫy tay.

Lúc vừa ngồi xuống, Acchan ngay lập tức dán lại bên người, hỏi thăm tình hình gần đây, hai người cùng nhau cười đùa một chút. Nhân viên phục vụ đem nước trà bưng lên, Yuko cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm, đưa mắt sang Haruna lúc này đang nghiêm trang nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Gần đây có hay cùng Takamina liên lạc không?” Yuko buông chén trà, hỏi Acchan.

“Marichan!” Haruna cười mỉm hướng về phía bên kia cửa sổ vẫy tay. Yuko quay đầu lại nhìn, thấy được người đang đến chính là Mariko nữ vương, tươi cười chậm rãi hướng cô vẫy tay.

“Đang nói cái gì mà vui vẻ vậy?” Mariko ngồi xuống cạnh Haruna.

“Đang nói đến người bạn nhỏ kia của Acchan.” Yuko ngồi gần bên người Mariko. “Mariko còn nhớ chuyện trước kia Acchan đã nói mình muốn được gả cho Takahashi không?”

“Nhớ rõ chứ!” Mariko cười híp mắt. “Cái gì mà, nếu như 30 tuổi, 40 tuổi còn chưa tìm được người hợp ý, thì sẽ cùng Takamina vĩnh viễn ở chung một chỗ nhỉ. Acchan, sinh nhật 30 tuổi cũng còn không xa. Chị xem ra Takamina e rằng là chưa có tên đàn ông nào muốn, Acchan nếu được thì chịu uỷ khuất một chút đi?”

“Mariko!” Acchan bật cười, cùng Yuko giống nhau cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Không cần nói vậy đâu.”

“Rồi, rồi.” Mariko quay lại nhìn Yuko. “Còn Oshima-san cùng Kojima-san của chúng ta như thế nào rồi.”

“Em vĩnh viễn sẽ yêu công chúa nhà ta nha.” Yuko cười hì hì nhìn Haruna. “Nhưng là Kojima-san sẽ không muốn em đâu.”

“Kojima-san, thực sự không muốn sao?” Mariko một phen đem Yuko kéo vào trong ngực mình, vuốt vuốt mặt cô, híp mắt cười nhìn về phía Haruna. “Nếu không muốn chị liền đem em ấy đoạt đi nha.”

“Nữ vương đại nhân….” Yuko trước mặt đầy sao đưa mắt nhìn Mariko.

Mariko cúi đầu nhìn nàng, bộ dáng nữ vương thập phần lợi hại. “Acchan, đưa cho chị roi da.”

Acchan đem chiếc đũa đặt vào trong tay Mariko.

Ba người cùng nhau phá lên cười.

Takahashi một lúc sau mới tới, bị nữ vương giáo huấn cho một trận rồi mới ngồi xuống bên cạnh Acchan. Vẫn là bộ dáng hiền lành, chân thật như trước kia, chỉ là hôm nay cuối cùng không có đeo nơ.

Đến lúc này mới coi là mọi người đã có mặt đầy đủ, bếp nướng được đưa lên, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Chủ đề vòng tới lại vòng lui, vòng qua rất nhiều chuyện trước kia khi chưa rời khỏi AKB, rồi lại quanh trở về chuyện công việc của mỗi người ở hiện tại khó khăn thế nào. Takamina nói nhiều nhất, Acchan thỉnh thoảng cùng phụ hoạ một chút, nữ vương lúc này công việc vẫn là liên tục một đường thuận buồm xuôi gió, liền như trước giả ngu trêu đùa mọi người.

 “Ngày hôm nay vợ chồng KojiYuu như thế nào lại không nói câu gì vậy?” Mariko rốt cục mở miệng hỏi.

“A, các người nói, các người nói đi, em nghe là được rồi.” Yuko ngẩng đầu lên cười, để lộ ra một đôi răng cửa sóc chuột cùng hai chiếc lúm đồng tiền trên má. 

“A, nghe là được rồi.” Haruna gật đầu.

“Kojima-san gần đây đang quay phim điện ảnh mới đúng không.” Mariko giúp nàng gắp một miếng thịt nướng đặt vào trong bát. “Nội dung như thế nào?”

“Cũng không có gì.” Haruna cũng không động đũa, trả lời. “Phim tình cảm bình thường thôi.”

“Lần đầu tiên của Kojima-san, đáng để kỉ niệm a.” Acchan gắp rất nhiều thịt thả vào trong bát của Takamina, nói. “Yuko, mau nói gì đó ủng hộ vợ của chị đi.”

Yuko giơ lên chén trà. “Vợ của tớ, lần đầu tiên của cậu cuối cùng sắp phải đem ra cống hiến rồi.”

“Yuuchan!” Haruna cười nhăn mày. “Không cho nói linh tinh”

“A, bắt đầu rồi đây.” Mariko xem chừng rất thoả mãn.

“Đợi đã!” Takamina cũng giơ lên chén trà. “Em cũng có vài điều muốn nói!”

Acchan ôm cổ cô nàng. “Cậu thì không cần.”

“Đợi đã!” Takamina nghẹn ngào uỷ khuất. “Vì sao?”

“Ha ha ha ha.” Yuko cười đến thập phần vui vẻ. “Vì Kojima-san đã là của chị rồi.”

Haruna mím môi lắc đầu cười.

“Đợi đã! Đợi đã!” Takahashi chuẩn bị nói thêm cái gì, lại bị mọi người hùa nhau vào hò hét không cho nói tiếp.

“Đã lâu như vậy rồi, vẫn còn muốn tranh giành Kojima-san với chị sao!” Yuko cười to. “Lo mà về nhà với Acchan của em đi!”

“Đợi đã!” Takamina vẫn chưa chịu bỏ cuộc. “Đợi đã, đợi đã!”

Acchan gắp một miếng thịt bò nhét vào trong miệng em ấy.

Lịch trình hôm nay được sắp xếp rất thoải mái, đoàn người ăn xong cùng nhau đi đến khu trò chơi —— không phải là Disney Land. Dọc theo trên đường năm người sánh vai nhau cùng bước đi, Mariko đi ở giữa, bên trái là Yuko khoác tay Haruna, bên phải là Acchan khoác tay Takamina. Cùng nhau chụp không ít ảnh, phụ nữ gần ba mươi cũng không còn nhí nhố chụp hình như trước nữa, nhưng là vẫn thật thân mật tựa vào nhau, như chưa từng chia lìa vậy.

“Kojima-san, lại đây cùng chồng của em chụp một tấm đi.” Mariko lấy điện thoại ra.

Haruna hết sức nghe lời đi qua bên đó, Yuko cười như trước giống nhau ôm lấy thắt lưng của Haruna, tựa đầu ở trước ngực cô ấy. Hai người cùng nhìn về ống kính mỉm cười.

Rốt cuộc chụp bao nhiêu ảnh cũng không nhớ rõ, số lần Yuko đặt tay lên chiếc eo mảnh khảnh kia nhiều hay ít cũng không còn nhớ rõ. Thỉnh thoảng khi hai người kề sát bên nhau, Yuko rõ ràng nghe được tiếng tim đập của Haruna, thanh âm thực bình yên, cũng thật là quen thuộc.

Đoàn người đi chơi đến tối, ở bên ngoài quán Karaoke chia tay. Cùng ôm, hôn tạm biệt, sau đó lên taxi đi về nhiều hướng khác nhau.
Yuko cùng Haruna chia tay sau cùng, chủ nhà Haruna đưa Yuko ra xe. Yuko đang chuẩn bị đem cửa xe đóng lại, nghe được tiếng Haruna gọi tên mình.

“Yuuchan.”

Yuko ngẩng đầu. “Ừ?”

“Phải cố gắng lên đấy nhé.” Haruna hơi cúi người xuống, giơ lên nắm đấm.

Yuko cười rộ lên. “Kojima-san cũng vậy.”

Haruna đi tới trước cửa xe, khom lưng xuống. Yuko nhỏm người đứng dậy, để cái ôm của hai người trở nên càng thêm dễ chịu hơn.

“Yuuchan, phải cố gắng lên nhé.” Haruna thì thầm bên tai.

“Ừ.”

Haruna chậm rãi buông tay, giúp đem cửa xe đóng lại, lùi một bước, vẫn hơi cúi người, mái tóc dài xoã xuống một bên người, mím môi cười hướng Yuko vẫy vẫy tay. “Tạm biệt.”

Yuko cười rộ lên. “Tạm biệt.”

Tạm biệt.

Xe chậm rãi rời đi, Yuko qua gương chiếu hậu nhìn thấy Haruna chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng vẫy tay. 

————————————————————

【Cho nên nói Yuko ngươi chính là vương tử sao?】

【A… đúng vậy.】

【Làm gì có vương tử nào lại lùn như vậy!】

【Hừ ! Tôi là tiểu vương tử !】

【 Yuuchan! Ha ha ha ha ha! 】


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét