14 tháng 3, 2013

[Nguyên sang] Tiếng hét kim cương {Chương 12}


Cuối cùng chánh văn đã hoàn *tung bông*

Cảm ơn những ai đã theo bộ truyện này tới phút cuối cùng này, tôi có vài câu hỏi thôi.


Bạn có trân trọng những gì mình có? 


Bạn có can đảm để yêu và được yêu?


Hãy sống cuộc đời của bạn và theo dõi cuộc đời của các nhân vật. Quyết định là ở nơi bạn thôi.



Haruna Side

Cuộc sống trong tương lai sẽ như thế nào, ta đối với lần này tràn đầy mong đợi.

Thời điểm bị Yuko dắt tay dẫn đi tới nơi này, trong lòng cũng không thể nào cảm thấy thoải mái được.

Acchan nói Yuko đã có người mình thích đúng không, mơ hồ nghĩ đó sẽ là ta sao, nhưng Yuko quá mức ngượng ngùng đi, cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt ta biểu đạt qua tâm ý chân thật của nàng, chuyện người đó là ta, trong lòng mong đợi rồi lại cảm thấy chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Có lẽ tự mình nói ra cũng không sao, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt cũng đã rất thích người này a, vì đến gần nàng mà bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, cứ thế mà dừng ở bước cuối cùng cũng thật đáng tiếc đi.

Ít nhất, cũng phải để cho ngươi biết tâm ý của ta, không phải sao?

Yuko nắm tay đi bên cạnh, cảm giác nàng cũng vô cùng gấp gáp, nhiệt độ lòng bàn tay không ngừng tăng cao, có chút nóng người.

Nơi đến là một công viên nhỏ gần khu dân cư, người tản bộ buổi tối còn rất nhiều, Yuko mang theo ta đi tới khu trò trơi trẻ em không còn một bóng người,  đến bên cạnh xích đu đem ta đè xuống.

"Thế nào? Dẫn ta tới đây chơi xích đu sao?"

Quay đầu nhìn Yuko đứng bên cạnh, nhưng nàng không trả lời, di chuyển ra phía sau ta.

Xích đu bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa.

Cảm giác gió đêm lướt nhẹ trên mặt vô cùng thoải mái, không nhịn được hơi nheo mắt lại, nhưng sau lưng lại có một người im lặng khiến nhịp tim ta đập liên hồi.

Ở nơi này, có phải hay không ta có thể ôm có một chút mong chờ.

Chỉ qua mấy phút, nhưng đối với ta mà nói, mấy phút đồng hồ này lại quá mức dài đi, Yuko một mực im lặng khiến ta không biết phải mở miệng thế nào, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nàng đẩy lên cao.

Yuko hình như là đã hạ quyết tâm chuyện gì.

Sau đó, xích đu bỗng nhiên dừng lại.

Buồng tim cũng theo đó muốn nhảy ra ngoài một cái.

Yuko tới trước mặt ta với vẻ nghiêm túc chưa từng thấy qua, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng mím môi.

Ngừng thở chờ nàng nói ra, nhìn thấy Yuko hơi cúi người nhích lại gần ta.

Cặp mắt xinh đẹp mang theo tâm tình không thể nói ra, nhìn thẳng ta.

"Ta thích ngươi."

Trong nháy mắt cho rằng đó là ảo giác.

Một giây kế tiếp, đôi môi đã bị nhiệt độ bao trùm, có thể cảm nhận được hơi thở của Yuko gần như vậy.

Sau lưng Yuko là cả một bầu trời đêm đầy sao, tâm tình cũng theo đấy rực rỡ thêm.

Thời điểm đôi môi tách ra, lại nháy mắt, cảm giác không quá chân thật làm ta có chút muốn khóc, Yuko chẳng qua là đưa tay nắm lấy sợi dây, sau đó nhìn ta.

Mặc dù biết nàng là đang chờ ta trả lời, nhưng nói ra lời thích ngươi như vậy quả nhiên khiến ta cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Haruna?"

"Ta cũng vậy."

Sau khi thanh âm nho nhỏ phát ra, Yuko ngơ ngác nhìn ta một hồi, sau đó chợt khóc lên giống như một đứa trẻ, vừa lau nước mắt vừa nói "Thật tốt quá , thật tốt quá".

"Ngu ngốc."

Nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nắm lấy tay trái của Yuko.

Đem nước mắt của Yuko tất cả đều lau sạch, còn có chút khóc thút thít, nói "Thật vui".

"Bởi vì, không có nghĩ tới Haruna cũng sẽ thích ta a......"

Tại sao lại thích một người đần như vậy.

Mặc dù nghĩ như vậy, còn là sờ đầu của nàng, nhìn dáng vẻ ngu ngốc mỉm cười của nàng, cảm thấy thật đáng yêu.

"Ôm một lát nữa."

Yuko chợt ngồi lên đùi ta, đưa tay ôm trọn thắt lưng, cúi đầu nhìn ta.

"Xích đu sẽ đứt đấy."

"Nào có dễ hư như vậy."

Yuko lại hôn ta một cái, sau đó cười hì hì ôm chặt lấy ta.

Dáng vẻ lưu manh mang theo khóe mắt còn đọng nước quả nhiên nhìn rất ngu.

Nhưng là ta cũng đưa tay ôm lấy Yuko, cảm giác thấy hạnh phúc.

Quả nhiên gặp phải Yuko, sau này, thông minh cũng sẽ biến thành rất ngu xuẩn đi.

Vừa nghe tiếng tim đập, vừa nghĩ như vậy.

Một lát sau, Yuko lộ vẻ hài lòng buông tay ra, hôn trán ta, thấp giọng hỏi "Tối nay đi nhà ta được không? Cách nơi này rất gần nha."

"Có mưu đồ từ trước?"

Cố ý dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.

Sau đó, Yuko cười hì hì nói, "Đúng, đã nghĩ thế nào để đem bạn gái về nhà."

"Tại sao là bạn gái?"

"Sao? Việc ấy có gì quan trọng?"

"Tại sao là bạn gái?"

"Chẳng lẽ Haruna muốn làm bạn trai? Nhìn thế nào cũng không giống, khí thế nữ hài tử nha."

Chu miệng một cái, cầm tay Yuko, từ xích đu đứng lên, gật đầu một cái, "Tối nay đi ngay nhà Yuko đi."
Yuko cười cười, dán mười ngón tay vào tay ta, dùng tay kia nhẹ nhàng sờ mặt ta, "Ừ, đi nhà ta."

Đến nhà trọ của Yuko, mặc dù cũng không phải là nơi ở sạch sẽ cho lắm, nhưng ít nhất so với nhà Haruna thì tốt hơn nhiều lần, rất hăng hái đánh giá chung quanh, sau đó nhìn thấy Yuko xoa bụng, cau mày nhìn ta, "Haruna, ngươi đói không?"

"Hắc......"

Cũng đưa tay sờ bụng, còn có khả năng, nhưng so với ta, Yuko mới vừa rồi ở quán nướng cơ hồ không có ăn gì, nướng thịt xong cũng gắp cho Haruna, bây giờ có đói cũng là bình thường đi.

"Yuko đói bụng, Haruna làm cho ngươi ăn."

"Ôi. Hắc..."

"Tại sao lại có vẻ mặt này! Không tin Haruna sao!"

"Bởi vì thoạt nhìn chính là loại hình không thể ở nhà nấu cơm."

"Hừ!"

Mất hứng trợn mắt nhìn nàng, đi tới mở tủ lạnh, nhìn qua một cái, vừa lúc còn dư lại cơm, liền quyết định làm món cơm chiên trứng đơn giản.

Yuko đứng ở cửa phòng bếp một mực chau mày vô cùng lo lắng nhìn ta bận rộn.

Rốt cục tức giận, quay đầu chu miệng, "Yuko không tin tưởng ta?"

"Được rồi, được rồi."

Yuko sờ lông mày, cố gắng khôi phục dáng vẻ bình thường, như cũ đứng ở cửa nhìn ta.

Mà sau, động tác tương đối thuần thục cũng khiến cho Yuko dần dần yên tâm lại, đợi đến lúc hoàn thành món ăn, Yuko ở cửa cười vô cùng dịu dàng.

"Sao vậy?"

Rưới sốt cà chua, sau đó bưng cơm đi ra ngoài.

"Haruna a...... nhất định là một người vợ rất tốt."

Yuko theo sau lưng, vừa cười vừa ồn ào náo loạn "Mùi rất thơm nha".

Lỗ tai có chút nóng lên, đem cơm để lên bàn, sau đó đem muỗng đưa cho nàng, "Ăn nhanh đi."

Yuko ngồi xuống nói một tiếng "Ta ăn", múc một muỗng bỏ vào trong miệng, sau đó lại bắt đầu ồn ào "Ăn thật ngon!"

Chê cười nhìnYuko, nói nàng "Ồn quá, đàng hoàng ăn cơm đi".

Thời điểm ngồi xuống bên cạnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, ta không có quần áo để tắm, quần áo của Yuko đại khái cũng không có vừa, làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ lại về nhà?

"Thế nào?"

Yuko nhìn thấy mình cau mày, quan tâm hỏi.

"Quần áo của Yuko mặc không vừa, buổi tối không quần áo để thay đây." Nhìn đồng hồ, thời gian không trễ lắm, "Không bằng để ta về nhà đi."

"Ngô......", Yuko quan sát ta từ trên xuống dưới, đầu tiên là nhíu mày một cái, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Không cần gấp, có quần áo để thay, ngươi đi tắm trước đi, ta sẽ đưa cho ngươi."

Nghe Yuko nói như vậy liền lựa chọn tin tưởng nàng, ta đi vào tắm trước , kết quả tắm xong, Yuko đưa vào là một áo sơ mi nam khổ lớn.

Mặt hoàn toàn đen lại, Yuko ở trên ghế salon che mặt len lén quan sát mình.

"Giải thích đi."

Kéo kéo áo sơ mi trên người.

"Là vầy, dù sao trong phòng chỉ có mình ta, tắm xong trực tiếp mặc cái này không phải rất tiện sao."

Yuko giải thích vẫn như cũ che mặt, cặp mắt từ trong kẽ hở nhìn ta.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Hắc...... Haruna mặc áo sơ mi trắng lực sát thương cực lớn a."

"Biến thái!"

"Nếu chê có thể không mặc cũng được......"

"?"

"Liền mặc đồ lót đi!"

"...... Lưu manh!"

Đi tới hung hăng nhéo mặt của nàng một cái, cho đến khi nàng chau mày lại thì mới buông tay.

Tính tình Yuko, cùng phương diện khác hoàn toàn đối lập, tựa hồ là vô cùng hỏng bét.

Không được tự nhiên lại kéo áo sơ mi, chu miệng nhìn Yuko, "Thật không có những thứ khác sao?"

"......"

"Tại sao lại có vẻ mặt này, quả nhiên là có a!"

"A, ha…… Haruna mặc như thế này rất tuyệt a......"

"Không được như những ông chú háo sắc say rượu a!" Đưa tay đánh nàng một cái, sau đó xoay người hướng trong phòng Yuko đi tới.

"Haruna?"

"Tự ta đi tìm."

"Ôi, ha ha."

Mặc dù Yuko vừa ở bên cạnh vừa nói "Mặc áo sơ mi trắng đẹp mắt không được sao", nhưng cũng không ngăn cản ta đi tới tủ quần áo của nàng.

Đưa áo sơ mi trắng cho ta để trả thù, nhìn vào tủ quần áo có một chút ghét thẩm mỹ của nàng.

"Có cần bết bát đến mức này không?"

"Thẩm mỹ cùng bác sĩ Takamina trong bệnh viện không khác biệt cho lắm."

Yuko nghe ta nói, đối với "bác sĩ Takamina" lộ ra biểu lộ nghi ngờ.

"Ngày đó khám sức khỏe có thấy qua? Bác sĩ có gắn nơ kết trên đầu ấy."

"A a a! Bác sĩ nhỏ con ấy sao! Ta nhớ! Nơ kết hoa văn sọc báo kết hợp với áo khoác trắng thật siêu cấp kỳ quái! Ơ, chờ một chút, nói ta cùng bác sĩ Takamina đó thẩm mỹ như nhau sao?!"

"Ừ."

Bình tĩnh gật đầu, sau đó ở trong tủ rốt cục tìm ra bộ đồ ngủ tương đối rộng.

"Sao lại như vậy! Thật hỏng bét mà!"

Vẻ mặt Yuko đau khổ đứng bên cạnh ồn ào.

Vừa nói "Đúng, đúng" phụ họa nàng, vừa đưa tay đè vai nàng, đem nàng đá ra khỏi phòng, "Haruna bây giờ phải thay quần áo. Không cho nhìn lén. Còn có......"

"Cái gì?"

"Thẩm mỹ của ngươi chính là kỳ quái như thế."

Tiếng nói vừa dứt liền đóng cửa lại.

Để lại Yuko không phục ở bên ngoài biện luận.

Thay xong đồ ngủ bình thường liền mở cửa, Yuko đã đi xuống bếp dọn dẹp chén đũa.

Ngồi trên ghế chờ nàng ra, đợi đến mơ màng buồn ngủ, mặc dù tối nay không có làm chuyện gì, nhưng tâm tình thay đổi rất nhanh sẽ làm cho người ta mệt mỏi.

Mơ màng bị người vuốt tóc, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Yuko đang ở trước mặt, nàng thấy ta tỉnh lại, giương lông mày lên, hướng ta cười một cái, "Mệt mỏi sao? Về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đi tắm."

Kêu một tiếng, sau đó lại nhắm mắt, ý thức mơ hồ, không cách nào từ ghế salon đứng lên trở về phòng.

"Haruna? Không muốn lại ngủ thiếp đi, ta đỡ ngươi về phòng."

Yuko ở bên cạnh nói như vậy, sau đó đưa tay ôm ta, đem ta từ trên ghế mang theo.

Ấm áp nho nhỏ bên cạnh khiến ta cảm thấy rất an tâm, cả người tựa vào trên người Yuko.

Trở về phòng, nằm dài trên giường, Yuko kéo chăn, sau đó lại vuốt tóc của ta, "Ngủ trước đi, ngủ ngon."

"Ừ."

Mở mắt ra nhìn Yuko, buồn ngủ mông lung hướng nàng gật đầu, sau đó làm nũng đưa tay ra ôm cổ nàng, "Nhanh trở lại."

Mơ hồ nghe Yuko cũng hít một hơi, lại không hiểu vì sao, buông tay ra, rất nhanh lọt vào giấc ngủ say.

Đợi đến lúc tỉnh lại hẳn đã là nửa đêm, trong phòng một mảng đen kịt, Yuko tựa vào trong ngực ta ngủ thiếp đi.

Thoáng cúi thấp xuống quan sát Yuko, tóc ngắn mềm mại bao trùm khuôn mặt nàng, nàng ngủ giống như một đứa trẻ, hô hấp vô cùng vững vàng, ngủ rất ngon.

Còn chưa có nói qua chúc ngủ ngon, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Có chút không cam lòng, chu miệng.

Sau đó ở trên môi Yuko hôn lên một cái.

Nho nhỏ nói câu "Ngủ ngon".


Trong tương lai, chuyện như vậy sẽ là thường xuyên đi.

Nghĩ tới đây, trong lòng liền trở nên vô cùng ấm áp.


Thoáng ôm chặt Yuko.


Bởi vì có ngươi ở đây, ta đối với tương lai tràn đầy các dạng mong đợi.



———————The End————————

3 nhận xét:

  1. aaa~ lâu wá không cm nha~ Dx

    Thanks ấy vì đã tận tình đi đến cuối nhé~ :)
    "Con người khi còn sống hội gặp phải khoảng 2920 vạn người, hai người cùng yêu xác suất là 0.000049." <~ Renai dekinai riyuu của Yuu.
    Mà hai người có thể gặp, yêu nhau rồi cùng nhau đi xuống như vầy là wá tốt >:D<
    Thiệt tình là cái truyện nó sweet gì đâu :x.

    Thanks ấy lần nữa nhé :x

    [p/s nhỏ xíu Bữa mò lên toàn đọc trúng mấy truyện theo hướng tàn bạo~~ Lê thê, ảo não T^T]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạo này dân chúng ưa ngược văn lắm, đòi ngược đủ đường hai bạn trẻ cơ, nhưng hình như cái nào cũng HE, cũng an tâm. Nhưng cũng có vài cái thật sự rất đáng ngược =))

      Xong một cái trung thiên thế này, mừng lắm cơ =))

      Xóa
  2. chời ơi đáng yêu chệt luôn XD

    lần nào đọc truyện này cũng chỉ biết hú hét như vậy mà XD đáng yêu quá XD đáng yêu chệt a XD

    dù sao thì cũng chúc mừng Apri hoàn thành bộ này *tung bông*

    mình tiếp tục cố gắng nhá XD

    Trả lờiXóa